Hứa Hòa hôm sau tỉnh lại có hơi trễ, lúc lên thì Trương Phóng Viễn đã ra cửa. Tên đồ tể kia biết hôm nay cậu không phải vào thành trông quán, liền mượn cớ làm càn, dây dưa nửa đêm mới thôi.
Sáng nay người nọ vẫn theo thói quen dậy sớm, tinh thần tràn đầy, dáng vẻ như thể chuyện đêm qua chỉ là chuyện nhỏ. Tự hắn thấy mình thể trạng không tệ, lại càng khiến Hứa Hòa hơi cụt chí — người với người, sao có thể khác nhau đến thế.
Nghĩ đến Trương Phóng Viễn đã đi rồi, bản thân cũng không gấp gáp gì, liền nằm thêm một lúc, mãi đến khi toàn thân đau nhức mới chịu ngồi dậy.
Có lẽ Trương Phóng Viễn nói đúng, hai người lâu ngày không gần gũi, thân thể ít nhiều có phần không thuận. Nhưng hiểu thì hiểu, cậu vẫn không thể tùy tiện để người kia được đà lấn tới, nếu không lại càng thêm buông thả.
Chuyện phòng the, nghỉ ngơi không tốt còn tạm được, nhưng dùng thứ quý giá như vậy ngày ngày tiêu hao, chẳng mấy chốc cũng chịu không nổi. Thiếu đi một hai lần chẳng chết ai, thậm chí còn có lợi.
Hứa Hòa nghĩ vậy, xoa xoa thắt lưng, bước đến mở tủ, kéo ngăn kéo đựng đồ của Trương Phóng Viễn ra, dứt khoát lấy hết đám chai lọ kia cất đi, chỉ để lại duy nhất lọ tối qua đã dùng. Sau đó lại tìm chỗ khác giấu kỹ, chắc chắn đến mức Trương Phóng Viễn không thể tìm ra, lúc này cậu mới hài lòng ra cửa bận việc.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, lập hạ vừa qua đã vào giữa hè. Ếch xanh ngâm mình trong nước, chẳng hay biết khi nào nước đã hóa sôi. Núi rừng xung quanh um tùm cây cối, sáng sớm ve kêu, ban đêm ếch gọi râm ran, ồn ào náo nhiệt đến cực điểm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT