“Trong thành không giống trong thôn, tam giáo cửu lưu ngư long hỗn tạp, cái dạng người gì cũng có. Lưu manh du côn ở đó so với đám côn đồ trong thôn càng thêm lợi hại. Chủ yếu là trong thôn người không đông, ai cũng không quậy lên nổi, ngẩng đầu gặp hương lân, cúi đầu là thân thích, đời đời sống ở một nơi, cuối cùng vẫn có người đè đầu cản nách.”
“Bọn họ vào thành rồi thì coi như lục thân bất nhận, toàn là ức hiếp người.”
Hai người đặt mua đồ xong rồi trở về thôn, Trương Phóng Viễn thấy Hứa Hòa vẫn có chút thất thần, bèn chủ động mở miệng trấn an.
“Bọn họ hình như đều rất sợ huynh.” Hứa Hòa bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Huynh trước kia cũng như vậy sao?”
“Ta trước kia cũng có gây chuyện, nhưng chưa từng ức hiếp bá tánh dân lành, đều là dẫn người ra mặt giữ thể diện, trấn giữ sạp hàng, ngăn ngừa kẻ khác đến gây sự.” Hắn vốn sức lực hơn người, lại là đồ tể từ nhỏ đã lăn lộn, xuống tay so với người thường còn tàn nhẫn hơn vài phần: “Bọn tiểu lưu manh kia nhận ra ta, ít nhiều cũng sẽ cho ta chút mặt mũi.”
Hứa Hòa nghĩ thầm, đó đâu phải là cho chàng mặt mũi, rõ ràng là từng bị chàng đánh mới ính ra sợ hãi. Nhìn hai tên kia hôm nay trán sưng u một cục lớn, không biết đã ăn bao nhiêu đòn. Tuy không phải lần đầu cậu thấy Trương Phóng Viễn động thủ, lần trước là đánh kẻ trộm, chỉ làm xước lớp da ngoài, hiển nhiên đã nương tay. Sáng nay thì khác, đánh hai tên lưu manh kia mới thực sự thấy bản lĩnh thật.
“Em đừng sợ, ta hôm nay cũng chỉ vì nghẹn khí mới đánh hai tên tiểu tử đó.” Sáng sớm ra cửa, vợ mới cho hắn xem mộc nhĩ chọn được, còn chưa cất kỹ đã bị hai tên kia đạp lăn lóc dưới đất, hắn có thể không tức sao: “Ta tuyệt đối không đánh người nhà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play