Trương Phóng Viễn ở trong nhà vừa tắm vừa khe khẽ hát khúc nhạc nhỏ, tâm trạng phơi phới, khó mà che giấu được niềm vui.
Hắn đang đun ít nước ở nhà tắm sau viện để rửa sạch người. Ngày mai không vào thành, hắn định theo Tứ bá ra đồng tiếp tục gieo trồng vụ tiếp theo.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, ruộng nhà bị bỏ hoang. Tứ bá thấy vậy thì không đành lòng, liền gánh vác hết hai mươi mẫu ruộng giúp họ canh tác. Trong nhà chỉ còn ba miệng ăn, Hiểu Mậu giờ đã lớn, có thể phụ giúp việc đồng áng hoặc nấu cơm, nhưng ngày trước đều phải dựa vào vợ chồng Tứ bá lo liệu.
Tắm được nửa chừng, Trương Phóng Viễn bỗng nghe tiếng gõ cửa vang lên từ sân ngoài.
"Ai đấy? Giờ này rồi còn đến?"
Trương Phóng Viễn định tắm xong mới ra, đoán tám phần là tiểu tử Trần Tứ đến tìm chuyện, bắt nó chờ chút cũng không sao. Nhưng tiếng gõ cửa mỗi lúc một gấp, khiến hắn không khỏi bực mình. Hắn vớ tạm một tấm bố quấn ngang eo, xốc xốc rồi bước ra ngoài: "Giục cái gì mà giục, còn để cho người ta sống hay không......"
Hứa Hòa đang định gõ thêm lần nữa thì cửa viện bất ngờ bị mở ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play