Năm xưa, những vùng đất hoang được mua về, qua từng năm chăm sóc cẩn thận, năng suất đã tăng lên đáng kể. Năm nay, thu hoạch trên những thửa ruộng của gia đình đã không thua kém ruộng tốt, số lương thực thu về đủ cho cả nhà dùng hai, ba năm.
Lương thực cần được dự trữ trong kho để phòng khi cần thiết, nhưng cũng không thể tích trữ quá nhiều. Lương thực để lâu sẽ dễ bị mục ẩm.
Trương Phóng Viễn vẫn làm theo lệ cũ, giữ lại lương thực mới nhất trong kho, còn lương thực cũ năm trước thì mang đi bán ở chợ. Như vậy, lương thực trong kho lúc nào cũng được tươi mới, lại còn có thể đổi lương thực cũ lấy tiền.
Số lương thực dự trữ năm trước đã giúp Trương Phóng Viễn bán được gần 300 lượng bạc.
“Bà con trong tộc thấy tá điền chăm bón tốt, chỉ cần nhận lương thực tá điền nộp là đã đủ ăn và còn thừa, nên họ muốn giao đất cho mình nhờ chăm sóc.”
Trương Phóng Viễn nghe Hứa Hòa nói, liền đáp: “Ta đã có ý này từ lâu, cũng đã nói với các vị chủ phòng. Bà con trong tộc đều là nông hộ, không thể rời xa mảnh đất của mình. Họ làm ầm lên như thể ta muốn lừa gạt chiếm đất của họ. Giờ thấy tá điền thu hoạch tốt, họ lại thèm thuồng.”
Hứa Hòa cười: “Mọi người vẫn luôn như vậy mà, đâu đáng để huynh bận lòng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT