Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa ở Tứ Dương chưa từng gặp qua quan viên nào lớn hơn vị lục phẩm đồng tri kia của nhà ngoại tổ phụ.
Mấy năm nay, nha môn tuy có ý giảm bớt số lần xử án, nhưng không phải năm nào cũng đóng cửa không xét xử. Mỗi khi mùng một, mười lăm, nha môn vẫn mở cửa tiếp nhận đơn kiện của dân chúng. Vậy mà lần này, từng vị quan lớn lại lũ lượt kéo đến, cứ như thể họ vừa khó khăn lắm mới bắt được lúc nha huyện thụ lý một vụ án vậy.
Thấy cả tri huyện uy danh lẫy lừng và vị đồng tri lừng danh lúc trước cũng phải cúi đầu khom lưng hành lễ, cha con Tần gia đang đứng trừng mắt cũng phải lập tức tiến lên vấn an. Chồng chồng Trương Phóng Viễn cũng an phận, quy củ đứng một bên.
Tri huyện kinh ngạc nói: “Sao thông phán đại nhân lại hạ cố tới đây? Tiểu quan không ra đón, thật là thất lễ.”
Thông phán nở nụ cười, gương mặt hoàn toàn khác so với vẻ kiêu ngạo của vị đồng tri kia, nhìn rất đỗi hiền hòa: “Không sao, bản quan chỉ là tiện đường đi qua Tứ Dương. Mấy năm nay Tứ Dương dân cư đông đúc, thu nhập thuế ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, châu phủ đã khen không dưới một lần. Nay ta thuận đường tới xem thử.”
Hai vị quan kia vội vàng mời thông phán vào ghế. Vị đồng tri lúc trước còn được tôn vinh, lúc này chỉ có thể đứng sang một bên, nghiêm chỉnh lắng nghe cấp trên nói chuyện. Nghe thấy những lời khen ngợi, hai người đều lộ ra vẻ vui mừng, nỗi sợ hãi ban nãy cũng tan đi phần nào.
Thông phán bình thản ngồi xuống, nói tiếp: “Đi ngang qua nha huyện, thấy bên ngoài đông nghịt dân chúng, nhưng cổng nha môn lại đóng chặt. Không biết có chuyện gì xảy ra? Xem bố cáo rồi hỏi mới biết là đang thụ lý một vụ án.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT