Trên thân kiếm màu đỏ thẫm pha đen, có những làn khói đen mỏng manh tỏa ra, như những xúc tu nhỏ vui vẻ vẫy vùng, cố gắng chạm vào vết thương của Tần Lộng Ảnh... nhưng lại bị chủ nhân chúng cưỡng chế thu hồi lại.

Nàng không thể nhìn thấy, chỉ cảm nhận được rằng thanh kiếm này không có lưỡi, nhưng áp lực mà thanh kiếm không lưỡi này mang lại lại vượt xa hơn cả trăm thanh kiếm đang lơ lửng trên không.

Nàng nhìn chằm chằm Tiên Tôn, không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một cái, đầu liền rơi xuống đất. Sau đó nàng nhìn thấy, Tiên Tôn kia vẫn luôn lạnh lùng như băng, ánh mắt dị sắc sâu thẳm nhìn nàng, yết hầu thanh tú khẽ chuyển động lên xuống.

Tần Lộng Ảnh không dám chắc mình đã thấy gì. Tiên Tôn đứng cách nàng không xa, gương mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lẽo như tuyết trên đỉnh núi, tựa như hiện lên bốn chữ "vô dục vô cầu". Rồi cuối cùng chàng cũng có động tác. Nhưng rồi, chàng cũng cử động. Chàng bước đến trước mặt Tần Lộng Ảnh, giơ tay nắm lấy thanh kiếm đỏ thẫm pha đen không lưỡi kia, tiện tay vửt ra sau!

Thanh kiếm không lưỡi bay thẳng ra ngoài, đâm vào bức tường của đại điện! Tường đá ầm ầm sụp đổ, thanh kiếm bị vùi dưới đống vụn, không thấy tăm hơi. Ngay khi nó biến mất, hơn trăm thanh đao kiếm còn lại như bừng tỉnh khỏi cơn điên cuồng, lần lượt bay về hai bên đại điện, lặng lẽ lơ lửng nơi đó.

Được cứu rồi! Tần Lộng Ảnh tìm được đường sống trong chỗ ch·ết,khi nhìn lại Tiên Tôn, cảm thấy chàng lúc này tựa như đang tỏa ra ánh sáng Phật quang! Nam nhân giơ tay, đầu ngón tay ngọc bích chạm nhẹ vào trán nàng khiến một luồng linh lực hùng hậu tràn vào kinh mạch, phá tan thuật con rối.

Ngón tay kia vẫn chưa rời đi, phần đầu ngón tay vẫn dán lên giữa trán nàng. Tần Lộng Ảnh không hiểu Tiên Tôn còn định làm gì, khoảnh khắc sau, nàng liền cảm nhận được một luồng tà khí trong cơ thể bị cưỡng ép kéo ra, toàn thân lập tức nhẹ bẫng!

Tiên Tôn đã rút ma khí khỏi cơ thể nàng! Tần Lộng Ảnh kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt. Sở dĩ ma khí khiến người ta kiêng kỵ là vì nó không chỉ khuếch đại dục vọng của vật chủ, ăn mòn ý chí, mà còn không thể tiêu trừ, không thể tách rời. Sau khi tu sĩ bị ma khí xâm nhập, trừ phi có người có tu vi cao hơn dẫn nó sang người họ, nếu không thì chỉ có thể bị ma khí giày vò đến chết.

Vậy mà, vị Tiên Tôn này, trong tình trạng ma khí mất khống chế, lại lặng lẽ giúp nàng. Có thể do đã nhiều thêm ít cũng không sao, nhưng với nàng thì là đại ân. Một người như vậy, trong sách lại giết hơn vạn tu sĩ… có lẽ thật sự là bị nhập ma ảnh hưởng.

Tần Lộng Ảnh mang theo tâm trạng phức tạp đứng im tại chỗ, cuối cùng nhận ra bản thân đã có thể cử động.

Nàng vội vàng đứng lên, cúi người thật sâu trước mặt Tiên Tôn: “Đa tạ Tiên Tôn.”

Tiên Tôn khẽ gật đầu, lại nâng tay, lần này, đầu ngón tay chạm vào cánh tay nàng. Nơi đó bị bé Kềm Con đâm một lỗ nhỏ, máu chảy ròng ròng. Tiên Tôn khẽ chạm vào vết thương ấy, không dùng lực, nhưng đầu ngón tay rất nhanh đã bị máu thấm đỏ.

Chàng chăm chú nhìn vết thương đó, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì. Tần Lộng Ảnh còn tưởng chàng định giúp nàng chữa thương. Được chàng giúp một lần lại một lần, Tần Lộng Ảnh cảm thấy thật ngại. Nàng vội nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ ấy mà, ta…”

Lời còn chưa dứt, Tần Lộng Ảnh đã thấy rõ: Tiên Tôn, với gương mặt lạnh nhạt ‘vô dục vô cầu’, yết hầu thanh tú khẽ chuyển động một lần nữa.

Tần Lộng Ảnh: “……”

Thật sự là… quá hoang đường. Tần Lộng Ảnh không tài nào chấp nhận được cảnh tượng trước mắt! Cứ như thể tiên nữ tỷ tỷ thì không cần phải đi vệ sinh, thì Tiên Tôn với vẻ ngoài thần thánh, Phật quang phổ chiếu, tuyệt đối không thể làm ra loại hành vi nhỏ biểu lộ “thèm khát” rõ ràng như thế này!

Nghĩ tới thanh kiếm lúc nãy phát cuồng khi thấy máu, Tần Lộng Ảnh nhanh chóng tìm lý do cho Tiên Tôn: Chắc đây là thói quen khó khống chế khi Tiên Tôn rơi vào trạng thái ma khí mất kiểm soát. Khi ma khí mất khống chế, Tiên Tôn có lẽ sẽ khát máu chăng?

Tiên Tôn rút tay lại, ngón tay dính máu đặt ra sau lưng: “Ta không giỏi thuật pháp, nơi đây cũng không có thuốc trị thương. Giờ sẽ gọi người tới chữa cho ngươi.” Ngọc bài bên hông chàng sáng lên: “Mộ Thừa Nghiệp, tới chỗ ta một chuyến.”

Tần Lộng Ảnh vội nói nốt câu khi nãy: “Không không, ta tự xuống núi mua chút thuốc là được rồi…”

Từ ngọc bài truyền ra một giọng nam dịu dàng: “Ai! Tới đây tới đây!”

Tần Lộng Ảnh… câm nín. Tiên Tôn cuối cùng cũng quay về phía mọi người, phất tay áo, lại khẽ vung tay trong không khí, mọi người liền khôi phục như thường.

Bị giải thuật khống chế, lại được rút ma khí ra, mọi người đều mừng rỡ không thôi! Chỉ có tông chủ Chân bị phản phệ, khóe môi rỉ máu, yếu ớt ngã nhào xuống đất. Bà ta nửa nằm, ngẩng đầu lên nhìn Tiên Tôn đáng thương vô cùng: “Tiên Tôn, oan cho ta quá! Lúc ta gặp bọn họ, họ đã như vậy rồi! Ta chưa từng tiếp xúc ma vật, hiểu biết về ma khí cũng không sâu bằng Tiên Tôn, nên mới bị bọn họ lừa!”

Bà ta ra sức làm bộ làm tịch, còn Tần Lộng Ảnh bên này lại vỗ tay bôm bốp: “Tông chủ Chân đổi trắng thay đen, mặt dày không biết xấu hổ, thật khiến người ta bái phục!”

Tông chủ Chân: “……”

Tội trạng của bà ta bị người khác vạch trần sạch sẽ. Trưởng lão tiếp đãi bà thấy tình hình không ổn, vội vàng xin lỗi. Điện trở nên ồn ào, lúc này cửa điện lại bị đẩy ra, hai nam tử bước vào.

Người đi đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt mũi hiền hòa, dáng đi hơi khom về phía trước, trông rất tất bật vội vã. Ông bước nhanh đến cạnh Tiên Tôn, vẻ mặt lo lắng: “Thanh Phong, ta nhận được truyền âm của Trưởng lão Tiêu, nói có người bắt phàm nhân giả làm ma tu, đưa đến cho ngươi tế kiếm. Thật vậy ư?”

Ông dám gọi thẳng tên Tiên Tôn. Tần Lộng Ảnh nhìn kỹ, đoán thân phận người này. Sầm Thanh Phong đại khái là không thích nói nhiều, nên Trưởng lão Tiêu lên tiếng: “Chưởng môn Đường, là như vầy…”

Thì ra là Chưởng môn của Linh Tiêu Tông. Trưởng lão Tiêu bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc, còn Sầm Thanh Phong thì gọi: “Mộ Thừa Nghiệp.”

Người còn lại mới tiến lên. Người này trạc hai mươi, tướng mạo nhã nhặn, cầm một cây quạt xếp, mỉm cười cúi đầu chào: “Tiên Tôn có chuyện gì đây?”

Sầm Thanh Phong nhìn về phía Tần Lộng Ảnh: “Vẽ pháp trận chữa thương cho nàng.”

Mộ Thừa Nghiệp đảo mắt: “Ui chà, vết thương nhỏ xíu, dùng pháp trận chữa thương chẳng phải quá lãng phí sao? Tiên Tôn đúng là tốt ghê, đâu như bọn ta bên Thiên Lam Phong, dạo này nghèo quá chừng, nghèo đến mức đan Tích Cốc đan còn không đủ để phát! Tiên Tôn mà rút ra từ Tàng Bảo Các cho ta hơn nghìn viên…”

Sầm Thanh Phong ngắt lời: “Được.”

Mộ Thừa Nghiệp lại cười tít mắt. Y thu quạt, đi đến cạnh Tần Lộng Ảnh, bắt đầu vẽ những hoa văn phức tạp trên vết thương của nàng trong không trung. Tần Lộng Ảnh nhìn y, đoán chắc tên này vừa chém chặt giá với Tiên Tôn, khiến nàng lại mang thêm nợ ân tình. Tần Lộng Ảnh không vui, trừng mắt nhìn y càng dữ hơn…

Mộ Thừa Nghiệp vừa thu tay vừa bắt gặp ánh mắt nàng, phì cười: “Cô nương xem nè, lành rồi.” Y hạ giọng nói: “Sao, đáng giá chứ?”

Tần Lộng Ảnh cúi đầu, quả nhiên thấy vết thương đã hồi phục như mới. Thật thần kỳ, pháp trận chữa thương này còn hiệu quả hơn cả đan dược. Nàng không để ý đến y, chỉ hướng về Sầm Thanh Phong nói: “Đa tạ Tiên Tôn.”

Bên kia, Trưởng lão Tiêu cũng vừa kể xong với Chưởng môn Đường. Chưởng môn Đường lắc đầu thở dài: “Đúng là lòng người khó đoán! Thanh Phong chỉ chịu giết ma tu, ma vật, vậy mà có kẻ lại lợi dụng điều đó để tìm lợi từ Linh Tiêu Tông.”

Ông lại hỏi: “Thanh Phong, ngươi định xử lý thế nào?”

Sầm Thanh Phong nhàn nhạt đáp: “Đưa vị Tông chủ này tới Giới Luật Đường, hỏi rõ ngọn ngành rồi thông báo các môn phái, sau đó xử phạt.”

Chưởng môn Đường gật đầu, lại hỏi: “Còn đám phàm nhân này thì sao?”

Sầm Thanh Phong liếc nhìn mọi người, ánh mắt dừng lâu hơn trên mặt Tần Lộng Ảnh, rồi cúi mắt nói: “Mỗi người đều có linh lực yếu ớt. Nếu có ai nguyện bái nhập Linh Tiêu Tông, thì phá lệ thu nhận. Nếu muốn về nhà, thì tặng mười kim làm bồi thường.”

Mọi người nghe vậy, xúc động không tả xiết! Tần Lộng Ảnh cũng ngẩn người. Không nói mười kim, việc Sầm Thanh Phong chịu cho họ gia nhập Linh Tiêu Tông mới thật khiến nàng choáng váng.

Dù làm công cho lò rèn, nhưng Tần Lộng Ảnh vẫn luôn muốn tu tiên. Dẫu sao phàm nhân quá yếu, gặp tu sĩ thì chỉ có bị hành. Vì thế nàng từng thử vào vài môn phái nhỏ, nhưng linh lực quá yếu, không ai nhận. Nàng đành quay về yên ổn làm thợ rèn.

Giờ thì cơ hội từ trời rơi xuống, Tần Lộng Ảnh cảm thấy như đang mơ. Chưởng môn Đường gật đầu đồng ý, ra lệnh Trưởng lão Tiêu áp giải tông chủ Chân, rồi chuẩn bị dẫn mọi người rời đi. Tần Lộng Ảnh sực tỉnh, vội nói: “Khoan đã!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn vào nàng. Tần Lộng Ảnh quay sang Sầm Thanh Phong, nở nụ cười hiện hai lúm đồng tiền: “Tiên Tôn, xin hỏi ngài chỉ mới mất khống chế ma khí từ đêm qua thôi đúng không?”

Sầm Thanh Phong lại nhìn nàng, gật đầu trả lời câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi ấy: “Phải.”

Giọng Tần Lộng Ảnh ngọt ngào, nở nụ cười ngốc nghếch đáng yêu: “Vậy sao tông chủ Chân đã bắt chúng ta từ năm ngày trước rồi ạ? Bà ta còn nói với chúng ta, ‘dạo gần đây Linh Tiêu Tiên Tôn ma khí mất khống chế, cần giết chóc để bình ổn’, rồi cứ dẫn chúng ta về hướng Linh Tiêu Tông. Vậy bà ta làm sao biết trước ngài sẽ mất khống chế?”

Câu vừa dứt, cả đại điện lập tức tĩnh lặng như tờ. Tần Lộng Ảnh nhìn Sầm Thanh Phong, biết chàng đã hiểu hàm ý của nàng — Nếu ma khí tự nhiên mất khống chế, thì không ai đoán trước được thời điểm. Nếu có người đoán trước được…. Vậy điều đó chứng minh, chuyện ma khí trên người Sầm Thanh Phong mất không chế, có người động tay động chân.

Vừa nãy nghe Trưởng lão Tiêu nói “ma khí của Tiên Tôn đột nhiên mất khống chế, Linh Tiêu Tông chưa kịp chuẩn bị”, Tần Lộng Ảnh đã nghi ngờ: Trong nguyên tác, việc Tiên Tôn nhập ma rất có khả năng là do có người hãm hại. Nhưng truyện chính chỉ viết sơ sài, không rõ chi tiết. Hiện tại nàng đã nhận ân tình của Tiên Tôn, đương nhiên muốn nhắc nhở một tiếng—có khi còn tránh được kết cục trong truyện.

Mộ Thừa Nghiệp không còn cười nữa: “Tiểu nha đầu, giả thiết này… quá nguy hiểm rồi đó.”

Tần Lộng Ảnh cười cứng ngắc. Nàng giả vờ ngốc nghếch: “Ngài nói gì vậy? Ta chỉ không hiểu nên hỏi thôi, có giả thiết gì đâu mà…”

Chẳng lẽ nàng chưa đủ ngây thơ sao? Chưa đủ ngu ngốc sao? Tên gian thương này tự dưng vạch trần nàng làm gì! Nếu thật sự có kẻ đứng sau, nghe được nàng phá chuyện, chắc chắn sẽ ghi thù nàng mất! Mà nàng, một phàm nhân yếu ớt, có khi nào tùy tiện bị ‘tai nạn’ rồi mất xác?

May mắn là trừ nàng, những người khác dường như không quá để tâm. Chưởng môn Đường sắc mặt khó coi, có vẻ cũng hiểu rõ Linh Tiêu Tông nhờ có Sầm Thanh Phong mới được như nay. Ông chất vấn tông chủ Chân: “Đúng rồi, hôm qua Tiên Tôn mới mất khống chế ma khí, Linh Tiêu Tông còn chưa kịp thông báo, sao ngươi đã biết chuyện rồi tới đây hôm nay?”

Tông chủ Chân bật cười khinh: “Ta chỉ hù mấy phàm nhân thôi, các người cũng coi là thật? Chỉ là tình cờ tới đúng lúc mà.”

Bà ta chợt nở nụ cười quyến rũ: “À, ta hiểu rồi. Có phải Chưởng môn Đường sớm đã ngứa mắt ai trong tông môn, nên mượn lời đứa nhỏ kia để ra tay? Không ngờ nhé, mọi người đều khen Chưởng môn Đường nhân hậu, nào ngờ lại đầy toan tính thế này.”

Chưởng môn Đường giận dữ: “Ngươi!”

Tông chủ Chân lại bật cười. Chưởng môn Đường rõ ràng không giỏi cãi vã, chỉ “ngươi” mãi mà không nói tiếp được gì, cuối cùng đành quay sang Sầm Thanh Phong: “Thanh Phong, ta sẽ đưa ả ta tới Giới Luật Đường, ở đó tự khắc có cách khiến yêu nữ này khai ra sự thật!”

Sầm Thanh Phong lại thay đổi: “Không cần. Để bà ta lại, ta sẽ đích thân thẩm vấn.”

Chưởng môn Đường có phần kinh ngạc: “Ngươi còn chịu nổi không?”

Sầm Thanh Phong: “Không sao, đã khá hơn rồi.”

Chưởng môn Đường gật đầu, gọi mọi người rời đi. Tần Lộng Ảnh lại cúi đầu thi lễ với Tiên Tôn, rồi đi nhặt chiếc kềm nhỏ trên đất—lúc Kiếm không lưỡi xuất hiện, bé kiềm con vì kiệt sức mà rơi xuống. Nàng mới bước theo đoàn người về phía Chưởng môn Đường.

Tông chủ Chân bị giữ lại, cười quyến rũ: “Tiên Tôn đích thân thẩm vấn ta? Vinh hạnh quá rồi.” Bà ta bước tới gần: “Không biết Tiên Tôn định thẩm vấn thế nào đây…”

Mộ Thừa Nghiệp lại giơ quạt che nửa mặt, vừa ho vừa cười: “Vậy ta về trước đây. Tiên Tôn hứa cho ta đan Tích Cốc đan, mai ta lên Tàng Bảo Các lấy nhé, Chưởng môn Đường đừng quên…”

Y còn chưa nói hết, sắc mặt chợt thay đổi, quạt vung mạnh! Một luồng khí bảo vệ phủ lên Tần Lộng Ảnh và mọi người như bức tường dày! Nhưng lại có luồng linh khí khác mạnh hơn xông đến, quấn lấy Tần Lộng Ảnh kéo về sau!

Tần Lộng Ảnh chưa kịp hiểu gì, đã thấy mình ở phía sau Sầm Thanh Phong! Tiếng “ấy ấy” của Mộ Thừa Nghiệp vang lên cùng với tiếng cười điên loạn của một nữ nhân, Tần Lộng Ảnh ló đầu ra nhìn thấy tông chủ Chân đang cầm pháp khí bản mệnh là roi dài… nhảy múa hết mình?!

Người kia vừa xoay tròn vừa nhảy không ngừng, thỉnh thoảng còn vung roi, động tác cực kỳ phức tạp, trông rất sống động…. chỉ là roi múa quá mạnh tay. Nếu Tần Lộng Ảnh được Sầm Thanh Phong che chắn, những người khác không được Mộ Thừa Nghiệp bảo vệ chắc chắn đã bị thương bởi luồng khí ấy.

Vậy đây là… biểu diễn để cầu hoan? Nhưng nụ cười của tông chủ Chân dần trở nên vặn vẹo, khiến Tần Lộng Ảnh khó hiểu. Rồi đột nhiên, bà ta khựng lại rồi ngã gục!

Mộ Thừa Nghiệp lao đến kiểm tra, một lúc sau quay sang Sầm Thanh Phong, sắc mặt nghiêm trọng: “Hồn phi phách tán.”

Tần Lộng Ảnh chết lặng. Cả đại điện yên lặng một thoáng, rồi phàm nhân phản ứng lại, la hét chói tai!

Chưởng môn Đường cũng vội tới kiểm tra. Sự việc nghiêm trọng thế này, Trưởng lão Tiêu liền đề nghị đưa phàm nhân đi: “Tiên Tôn, hay để ta cho người dẫn họ về đỉnh chính ở tạm?”

Rất nhiều người sợ hãi, chỉ mong rời khỏi nơi chết chóc quỷ dị này, lập tức chạy ra cửa điện. Tần Lộng Ảnh thì ngơ ngác đứng đó, không nhúc nhích.

Sầm Thanh Phong chú ý tới nàng, quay người cúi đầu nhìn kỹ, nhíu mày: “Ngươi sợ rồi sao?”

Tần Lộng Ảnh quả thực bị kinh sợ, nhưng chẳng phải vì cái chết của tông chủ Chân. Một kẻ không màng sinh mạng phàm nhân như bà ta, chết là đáng. Nhưng hiển nhiên, bà ta đã bị diệt khẩu trong lúc vội vàng. Điều khiến Tần Lộng Ảnh rợn cả sống lưng, mà là… quả nhiên có người âm thầm mưu hại Sầm Thanh Phong. Hơn nữa kẻ đó thủ đoạn quyết đoán, tâm cơ sâu hiểm, vừa phát hiện kế hoạch thất bại liền lập tức ra tay giết tông chủ Chân.

Hiện giờ, mười phần thì có tám, chín phần là đối phương đã để mắt tới kẻ nhiều chuyện như nàng. Dù là nam hay nữ rất có thể chính là một trong những người còn lại nơi đây, trừ Sầm Thanh Phong. Nếu nàng thật sự rời khỏi chàng, trở thành một đệ tử tầm thường của Linh Tiêu Tông… e là chẳng mấy hôm nữa liền “vô tình” mất mạng.

Tần Lộng Ảnh ngẩn ngơ nhìn Sầm Thanh Phong, trong đầu trăm mối tơ vò cuộn trào, va đập hỗn loạn, cuối cùng ngưng tụ thành một ý niệm duy nhất. Nàng lập tức ngồi bệt xuống đất, ôm lấy cánh tay chàng, bi thiết hô lớn: “Tiên Tôn! Xin Tiên Tôn thu con làm đồ đệ!”

——Ba Ba! Cứu mạng a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play