Lê Dạng bị suy nghĩ của mình dọa cho cả kinh, vội vàng “phi phi”. Cắt đứt suy nghĩ hoang đường của mình, cười mắng: “Chẳng lẽ Quý Hoài Chi đối với mình quá tốt sao, càng nghĩ càng hoang đường.”
Lão đại là ân nhân của cô, cô lại thèm muốn thân thể lão đại, thật sự là không được.
Cô vỗ vỗ mặt mình, trở mình, rất nhanh đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Lê Dạng rời giường rửa mặt xong, bắt đầu nấu đồ ăn sáng.
Cô vốn định nấu mì cho hai người, nhưng lại không biết khi nào Quý Hoài Chi mới trở về, liền nấu cháo trắng rồi đi ra đầu ngõ mua mấy cái bánh bao thịt với bánh quẩy, đến lúc đó cùng nhau ăn cháo trắng và bánh bao.
Dọc đường đi đụng phải không ít người dậy sớm trong hẻm nhỏ, không ngoài dự đoán mọi người đều liếc nhìn băng gạc trên đầu cô, sau đó lại cười chào hỏi cô.
Không giống như Phùng Mai suốt ngày cãi nhau tranh giành, từ nhỏ Lê Dạng đã hiền lành hiểu chuyện, người trong hẻm nhỏ đều nhìn cô lớn lên, cô thấy mọi người đều sẽ chủ động chào hỏi, tất nhiên mọi người đối với cô không có ác ý gì cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT