Phùng Mai vừa nghe thấy cô muốn báo cảnh sát, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Mày dám báo công an thử xem!”
Bởi vì chuyện của Lê Diệu Tổ, không biết bà ta đã phải chạy đến đồn công an bao nhiêu chuyến, hiện tại thấy người mặc cảnh phục đã sợ, nói gì tới bị báo công an?
Khuôn mặt Phùng Mai xanh mét, muốn phát tiết nhưng lại không thể, ánh mắt vừa chuyển, hai tay vỗ đùi muốn gào khóc làm loạn, nhưng ai ngờ Lê Dạng lại nhanh hơn bà ta một bước, cô ném nạng đi ngồi ở bậc thang chỗ cửa khóc lóc.
Lê Dạng che mặt, vừa khóc vừa lên án: “Tôi thật sự rất khổ, chỉ chờ số tiền này đi bệnh viện khám bệnh thôi! Trước kia ở nhà mẹ đẻ cơ thể không tốt, muốn đi bệnh viện kiểm tra cũng không có tiền, hiện tại thật vất vả mới có thể đi, nhưng tiền lại bị cướp mất. Sắp sang năm mới rồi, thắt lưng lại bị thương, không trị thì tương lai què ai sẽ nuôi tôi?”
Dường như cứ nói đến chỗ thương tâm là cô càng khóc dữ dội: “Ô ô ô, em trai là từ trong bụng mẹ sinh ra, còn con là nhặt được sao? Cứ coi như là nhặt được đi, nhưng những năm này con vì cái nhà này mà làm trâu làm ngựa, ăn mặc tiết kiệm, tiền lương cũng nộp toàn bộ, cũng đủ trả hết...Ô ô ô...”
Dáng người cô thon gầy, thanh âm hết sức ai oán, bên chân còn rơi một cái nạng, hình tượng nhân vật chính đau khổ trong phim truyền hình Lê Dạng đều đang chiếm giữ, bộ dạng đáng thương kia, ngay cả người vốn định xem náo nhiệt nhìn cũng thấy thương xót.
Tay của Phùng Mai còn duy trì tư thế duỗi ra, miệng cũng chưa kịp khép lại, cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT