Vẻ mặt Phùng Mai phẫn nộ, giống như thật sự bị oan uổng.
Lê Dạng không thèm quan tâm nhiều như vậy, cô dùng sức đẩy Phùng Mai ra tự mình ngã xuống cạnh cửa: “Mẹ, mẹ đừng đẩy con!”
Bà thím vừa mở miệng cách Lê Dạng rất gần, vội vàng đỡ lấy cô: "Cẩn thận!”
Lê Dạng giữ tay bà thím, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Phùng Mai: "Mẹ, con chỉ muốn lấy lại tiền lương của mình, mẹ cũng không cần phải đẩy con chứ? Trên người con còn bị thương.”
Những người khác cũng nhìn không vừa mắt, phụ họa nói: "Đúng vậy, hai vợ chồng này đều quá nhẫn tâm.”
Phùng Mai đã quen với trường hợp như vậy, nhưng Lê Kiến Hải ở một bên lại cảm thấy hết sức xấu hổ, trong lòng oán giận Lê Dạng không hiểu chuyện, muốn đòi tiền lương cứ nói với bọn họ là được, cần gì chọc cho nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy.
Mặt ông ta lúc xanh lúc trắng, chỉ có thể buồn bực nói với Phùng Mai: “Có phải bà thật sự giúp con gái lĩnh tiền lương không, mau lấy ra cho con bé.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT