Thấy Chu Huyền không nghĩ ngợi nhiều mà thuận miệng đáp ứng, Hoàng hậu chỉ cảm thấy tim như bị dao cắt, một tia thất vọng xen lẫn thống hận âm thầm lướt qua đáy mắt.
Nàng thỉnh phong cho Thường Thanh Niệm, tuyệt nhiên chẳng phải vì lòng rộng lượng muốn thành toàn.
Nàng sao có thể cam tâm nhìn Thường Thanh Niệm được như ý?
Hoàng hậu nghiêng đầu, thở dốc hồi lâu mới cất tiếng, giọng ngoài thì ôn hòa mà trong ngấm ngầm hạ thấp:
“Trong cung lễ nghi rườm rà, quy củ nghiêm ngặt. Nhưng Thanh Niệm từ nhỏ đã mồ côi mẫu thân, lại lớn lên trong đạo quán, không ai chỉ bảo giáo dưỡng. Thiếp chỉ lo nàng cậy sủng mà kiêu, một khi sơ suất sẽ đi sai bước nhầm.”
Động tác vỗ lưng an ủi của Chu Huyền khẽ dừng lại. Hắn nghe ra trong lời Hoàng hậu thấp thoáng có ý ám chỉ Thường Thanh Niệm đức hạnh chưa đủ, không nên lập tức phong cho địa vị cao.
Thấy lông mày kiếm của Chu Huyền thoáng nhíu lại, dường như đã có chút không hài lòng, Hoàng hậu vội vàng nắm tay hắn, giọng gấp gáp:
“Bệ hạ, thiếp nào dám cố ý hạ thấp Thanh Niệm. Chỉ là nàng rốt cuộc mới bước chân vào cung, tư lịch vẫn còn nông cạn. Nếu lập tức được sắc phong quá cao, e rằng sẽ bị kẻ khác dị nghị, chi bằng…”
Chu Huyền trầm mặc, thần sắc dần lạnh xuống, thấp giọng hỏi:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT