Chiếc Porsche lao đi cực nhanh mà vẫn rất vững, rẽ gió phóng bạt mạng về phía trước, tiếng gió rít và tiếng mưa hòa vào nhau, dồn dập ập tới chỗ cô. Giống như rơi vào một cái hố không đáy, cơ thể cô không ngừng lún vào, mặc cho cô vùng vẫy thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng nơi miệng hố càng lúc càng xa.
Cảm giác mất trọng lực cùng sự thắt nghẹn khiến cô đau đớn ôm ngực, có lẽ tiếng va đập của lọ thuốc chạm vào thành ghế đã làm Tống Cảnh, người đang lái xe chú ý. Đèn đỏ vừa bật lên, xe còn chưa dừng hẳn, hắn đã ngoảnh đầu nhìn ra sau: "Em sao rồi, Giang Ninh!"
Không rõ từ lúc nào Giang Ninh đã ngồi dậy, cô ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, sắc mặt rất kém, vẻ lạnh lùng trên gương mặt chẳng hề che giấu: "Anh định đưa tôi đi đâu?"
Tống Cảnh thở phào một hơi. Đèn xanh bật lên, hắn quay đầu lại, tiếp tục lái xe, trả lời gọn lỏn: "Bệnh viện."
Mưa rất lớn, từng giọt đập lên mui xe vang như vỡ vụn. Tầm nhìn cực kỳ kém, xe cộ trên đường cũng chạy chậm lại. Tống Cảnh liên tục tìm cơ hội vượt xe, vì vậy đã không kịp phát hiện sắc mặt Giang Ninh lập tức trắng bệch khi nghe thấy hai chữ "bệnh viện".
Đó là một nỗi sợ bản năng.
Cô từng bị nhốt trong phòng tối, từng bị giam ở trại tâm thần. "Bệnh viện" là ác mộng mà cô không thể chịu nổi, cũng không có cách nào chống đỡ. Từng cảnh trong bệnh viện chớp lóe trong đầu, Giang Ninh run rẩy mở nắp lọ thuốc, miệng kề thẳng vào miệng lọ, đổ một đống thuốc vào họng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play