Dùng bữa xong, Hòa Y tắm gội trở ra thì thấy Triệu Tễ Vân đã nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã. Trên người chàng chỉ khoác hờ một lớp trung y mỏng, dây lưng không buộc, để mặc vạt áo mở rộng, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn nàng.
Hòa Y cúi đầu đi đến trước bàn trang điểm, mái tóc đã hong khô. Nàng ngồi xuống, thong thả chải tóc, thi thoảng lại liếc nhìn qua tấm gương đồng phía trước. Ánh mắt Triệu Tễ Vân vẫn không rời khỏi nàng khiến tim nàng bỗng chốc rối loạn, đôi chân cũng có phần cứng ngắc.
Nàng lại nhớ đến lời nói trước bữa cơm của Triệu Tễ Vân—câu nói ấy dường như chỉ là thuận miệng buông ra, lại cũng như mang theo hàm ý sâu xa nào đó, chỉ là nàng không dám nghĩ sâu thêm.
Triệu gia có nhiều sách cổ quý, vốn không phải ai cũng có thể chạm đến.
Nàng ngồi trước gương hồi lâu, đến mức da đầu tê rần vì lược chải quá mạnh. Sau cùng, Hòa Y buông lược, hít sâu một hơi, gắng lấy dũng khí mà đứng dậy.
Hôm nay chàng đã mượn sách cho nàng, nàng xem như đáp lại ân tình, chỉ một đêm thôi... giống như những ngày đầu học điêu ngọc, ban đầu nàng cũng chẳng nắm vững lực tay, chỉ biết cầm búa mà gõ, cuối cùng rồi cũng quen. Cũng giống như... khi trước nàng từng tập quen với Lý Tề Quang.
Hòa Y bước tới mép giường, không nhìn chàng, chỉ lặng lẽ tháo giày ngồi xuống cuối giường. Sau đó kéo màn trướng buông xuống, đợi khi bên trong hoàn toàn chìm trong bóng tối, nàng mới cúi đầu tháo đai lưng. Dù trong lòng tự an ủi là chuyện này chẳng qua như chịu đựng một lần nữa, nhưng tay chân nàng vẫn cứ run lên vì hồi hộp, sợ hãi không tên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play