Hòa Y hiểu quá rõ tâm ý thật sự trong ánh mắt Triệu Tễ Vân.
“Nhị Lang, thân thể con chưa khỏi hẳn, chi bằng ở nhà nghỉ ngơi thêm đôi ngày, đừng vội ra ngoài.” Chu thị lo lắng dặn dò, tay bà siết chặt lấy nhau, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngăn cản một phen.
Tuy nói viên đan dược kia do Triệu công tử đưa quả thực linh nghiệm, nhưng từ nhỏ con trai bà đã ốm yếu, chỉ cần sơ sẩy một lần, nếu bệnh tái phát… Bà biết cầu đâu ra thứ thuốc ấy lần nữa?
Lý Tề Quang khoác trên mình áo choàng thật dày, nghiêng đầu nhìn mẫu thân. Gương mặt hắn đã khá hơn trước rất nhiều, sắc mặt dù còn chút tái nhợt, nhưng thần sắc đã phấn chấn hơn hẳn. Chỉ là, nụ cười ôn hòa xưa kia chẳng còn vương trên khóe môi, ánh mắt trầm xuống, ẩn giấu muôn phần u sầu.
Hắn biết rõ, thân thể mình chuyển biến tốt như hôm nay, tất cả đều nhờ vào Hòa Y. Nàng đã vì hắn mà không tiếc thân mình dấn thân vào hào môn quyền quý. Hắn… không nên trong mấy ngày ngắn ngủi sau khi uống thuốc đã vội ra khỏi cửa, nhưng nỗi nhớ giày vò làm sao chịu đựng nổi?
Nàng – Hòa Y – là thê tử kết tóc của hắn suốt hai năm. Vì hắn mà cam lòng đoạn nghĩa với chính mình, trao thân gả cho người khác. Mỗi khi đêm về nhắm mắt, hình bóng nàng lại hiện rõ trong tâm trí hắn, làm lòng quặn đau.
Nàng ở Triệu phủ liệu có ổn không? Triệu Tễ Vân… hắn đối với nàng có tốt không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT