Bởi vì mới vừa rồi vừa xảy ra chút biến cố, Đào Hòa Y đưa Mạch Hoàng từ phòng bên đi ra, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu chào hỏi, cũng không ngẩng mặt nhìn rõ người kia.
Chỉ nghe phu quân nàng lên tiếng giới thiệu, nam tử trẻ tuổi ấy tên gọi Triệu Tễ Vân, bảy tám năm trước từng theo học tại thư viện Đông Ly một năm, khi đó chàng và y từng cùng trường đọc sách. Sau đó Triệu công tử hồi kinh, mãi cho đến hôm nay mới có dịp gặp lại.
“Tẩu phu nhân không cần đa lễ. Hôm nay bất ngờ tới bái phỏng, là tại hạ thất lễ quấy rầy rồi.” Nam tử khẽ đáp, giọng nói trầm ổn dễ nghe, chỉ qua thanh âm cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi y.
Hòa Y không nói thêm gì nữa, dẫn theo Mạch Hoàng đi về phía phòng bếp. Mẹ chồng không có nhà, phụ thân chồng tính tình nghiêm túc, quanh năm ở thư viện giảng giải kinh nghĩa cho học trò, bữa cơm tiếp khách như thế này, tất nhiên nàng là người phải tự tay chuẩn bị, chẳng thể để khách nhân phải ra ngoài đặt tiệc ở Minh Nguyệt Lâu được.
“Nương tử định làm những món gì thế?” Mạch Hoàng vui vẻ hỏi han. Mỗi lần nhị gia trở về, nương tử đều làm rất nhiều món ngon, nàng rõ ràng cũng học theo, vậy mà hễ vào bếp là chẳng sao nấu ra được hương vị như của nương tử.
Hòa Y vốn quen dùng sức tay trong việc khắc ngọc, xuống bếp cũng mạnh mẽ linh hoạt. Nàng xách dao phay, chặt vài khúc xương sườn đã chuẩn bị sẵn, sau đó phân phó Mạch Hoàng đi giết con cá lư vừa mua sáng nay đang nuôi trong lu gỗ.
Nàng định nấu món canh gà hầm nhân sâm làm thuốc bổ, thêm một món thịt kho tàu ninh từ xương sườn, cá lư hấp, thịt khô xào măng khô, lại thêm đĩa cải trắng ngâm dấm chua chua ngọt ngọt.
Sau khi làm xong, trừ canh thuốc giữ lại riêng, những món khác đều để dành phần cho nàng và Mạch Hoàng. Còn lại, hai người cùng nhau bưng mâm thức ăn lên nhà chính.
Trong nhà chính, Lý Tề Quang đang trò chuyện cùng Triệu Tễ Vân, kể lại chuyện mấy năm nay. Hắn thân thể gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, mặc áo bông dày cũng không che nổi vẻ xanh xao, vóc dáng thanh tú nhưng môi lại nhợt nhạt, mang theo vài phần mỏi mệt. Dẫu thế, tính tình lại hiền hòa dễ gần, mỗi khi nói vài câu liền phải dừng lại lấy hơi, thế mà ánh mắt vẫn luôn sáng rỡ, môi vẫn giữ nụ cười ấm áp.
Ánh mắt Hòa Y bất giác dừng lại nơi phu quân mình. Lý Tề Quang thoáng liếc thấy nàng, liền ngưng trò chuyện với khách, nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười dịu dàng:
“Vất vả cho Hòa nương rồi.”
Nàng khẽ mím môi, nở nụ cười nhã nhặn mà đoan trang, đôi tai cũng thoáng nhuốm một tầng ửng đỏ.
“Đa tạ tẩu phu nhân đã khoản đãi.”
Một giọng nam ôn hòa truyền tới, ẩn ẩn nụ cười nơi khóe môi, vang lên bên tai Đào Hòa Y như gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ.
Nàng hơi ngượng, liếc nhìn sang phu quân nhà mình một cái rồi mới nhoẻn cười đáp lễ, đưa mắt nhìn Triệu Tễ Vân lần đầu cho rõ dung nhan.
Quả nhiên không trách Mạch Hoàng lại hớn hở kêu lên ban nãy, vị Triệu công tử này tướng mạo tuấn tú phi phàm. Dáng vẻ vốn sắc sảo cương nghị, nhưng lại mang một đôi mắt đào hoa, mỗi khi cười đôi mắt cong cong như trăng non đầu tháng, khí chất liền trở nên nhu hòa vô cùng. Làn da trắng trẻo, lông mày đen rậm, cả người ôn nhuận như ngọc, tuấn nhã lịch sự.
Hòa Y âm thầm nghĩ bụng, phu quân mình vốn là người hiền lành, bằng hữu kết giao đương nhiên cũng là hạng ôn hòa đáng quý.
Nàng mỉm cười khiêm tốn, nhỏ nhẹ đáp lời:
“Chỉ là chút cơm canh thô thiển trong nhà, mong Triệu công tử đừng chê.”
Triệu Tễ Vân cười nhẹ, ánh mắt cong cong như muốn tan ra trong gió xuân, từ tốn nói:
“Tại hạ vốn không kén chọn, lương khô cũng có thể ăn đến ngon, huống chi là bữa cơm phong phú như hôm nay, thật là phúc khí.”
Những lời khách sáo như thế vốn cũng không cần nhiều đáp lại. Hòa Y chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, không nói thêm gì, liền cùng Mạch Hoàng lui về phòng bếp. Lúc này, trong bếp còn sót chút hơi nóng từ bếp lò, ấm áp lạ thường. Mà trong nhà chính còn có thư đồng và y đồng ở bên hầu hạ phu quân, nàng cũng không cần nhọc lòng thêm nữa.
Lý gia không phải là đại hộ phú quý, chỉ là một gia đình thư hương thanh quý. Cha chồng nàng, Lý Khuê Minh, là người xuất thân tiến sĩ, lại chẳng ưa quan trường. Làm quan được vài năm, ông liền cáo quan trở về Từ Châu, mở thư viện dạy học, thường hay giúp đỡ học trò nghèo khó, không hề thu học phí, thành ra chi tiêu trong nhà cũng không dư dả gì.
Sau bữa cơm, Hòa Y mới trở lại phòng, nhấc bút định vẽ vài mẫu thiết kế ngọc khí, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không thấy phu quân tiễn khách, lòng không khỏi có chút lo lắng. Nghĩ ngợi một lát, nàng liền gọi Mạch Hoàng đi hâm lại ấm trà dược, rồi đốt thêm chậu than trong phòng, đun nước ấm để ngâm chân. Sau khi Mạch Hoàng đem trà dâng đến, Hòa Y thử qua độ ấm rồi tự tay bưng tới nhà chính.
Vừa đến nơi, nàng liền thấy sắc mặt Lý Tề Quang đã có phần tái nhợt, ánh mắt hơi mỏi mệt. Nhưng thanh âm hắn vẫn vui vẻ, rõ ràng trò chuyện cùng Triệu công tử rất hợp ý.
“Phu quân…” – Nàng khẽ gọi.
Hai vị nam nhân cùng lúc ngẩng đầu nhìn sang.
Hòa Y không tránh được ánh mắt họ, biết bản thân đột ngột xuất hiện tất sẽ khiến người khác chú ý, nhưng nàng vẫn bình tĩnh bước tới, đưa ly trà trong tay cho phu quân, không nói thêm lời nào.
Hai người thành thân đã hai năm, Lý Tề Quang đương nhiên hiểu nàng muốn gì. Nàng lo hắn mệt nhọc, muốn nhắc khéo hắn nên nghỉ ngơi sớm.
Chàng đón lấy ly trà, khẽ nắm nhẹ đầu ngón tay nàng một cái, cười dịu dàng, không nói lời nào, nhưng ý tứ trong ánh mắt lại dịu dàng thân thiết biết bao.
Triệu Tễ Vân lúc này mới dường như giật mình nhận ra điều gì, vội vàng đứng dậy, ôm quyền thi lễ, ngữ khí mang theo áy náy:
“Cùng Lý huynh gặp lại thật là niềm vui, mải mê chuyện trò quá lâu, không để ý đến thân thể của huynh vẫn còn yếu. Hôm nay mạo muội quấy rầy, mong tẩu phu nhân thứ lỗi.”
Giọng nói y thanh nhuận như ngọc, vang lên giữa sắc trời nhập nhoạng, trong không gian yên tĩnh lại thêm vài phần trầm lắng dịu dàng.
Lý Tề Quang lại nhẹ bóp tay Hòa Y một cái nữa, như đang ngầm dỗ dành, mong nàng đừng trách móc.
Đối phương đã đích thân tạ lỗi, Hòa Y sao còn mặt mũi mà trách cứ? Nàng khẽ mím môi, gương mặt thoáng ửng hồng, cúi mắt hành lễ, coi như đáp lời.
Khi nàng ngẩng lên, ánh mắt lần nữa giao nhau cùng Triệu Tễ Vân. Đôi đào hoa mục vẫn là vẻ dịu dàng, nhưng lần này không còn nét cười hời hợt mà thay vào đó là chút áy náy chân thành. Dưới ánh nến lờ mờ, gương mặt tuấn tú của y lại càng trở nên mông lung, chẳng nhìn rõ được cảm xúc đáy mắt.
Nhưng dù sao cũng chỉ là một bằng hữu của phu quân, Hòa Y cũng chẳng để tâm nhiều. Nàng chỉ yên lặng rút lui về phía sau.
Sau đó, Triệu Tễ Vân thu lại ánh nhìn, đứng thẳng dậy, khẽ cười, nói với Lý Tề Quang:
“Ngày khác, ta lại đến cùng Lý huynh hàn huyên thêm một bữa.”