"Võ công của ngươi đường đường chính chính, dùng để xông pha trận mạc, đối mặt tử chiến. Võ công của ta dùng để ám sát không tiếng động. Lộ số khác nhau. Trên chiến trường, võ công của ta vô dụng, nhưng lúc này, nên là ta bảo vệ ngươi." Lý Tang Nhu cười rạng rỡ.
Cố Hi thở dài một tiếng, cười lắc đầu nhưng không phản bác.
Quả thật đúng như lời nàng nói, luận về quỷ kế đa đoan, ám sát trong bóng tối, hắn còn kém nàng rất xa.
Đi ngang qua một tiệm mũ, Cố Hi thấy một chiếc khăn xếp màu vàng ngỗng treo bên ngoài, bèn chỉ vào đó, ra hiệu cho Lý Tang Nhu xem: "Tên Hắc Mã kia của ngươi sao cứ thích mấy màu tươi non thế này."
"Chẳng lẽ ngươi không thích? Màu đẹp thế này, ai nhìn mà không thích. Chẳng qua, có người chỉ dám thích trong lòng, không dám mặc lên người. Hắc Mã tính tình thẳng thắn, thích là mặc thôi."
Cố Hi cười thành tiếng: "Sau lần văn hội đó, Phan Định Bang và em vợ hắn đều phải quỳ từ đường, Phan Định Bang quỳ một ngày, em vợ hắn quỳ ba ngày. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi cứ gài bẫy hai cậu cháu nhà Phan Định Bang như vậy, là do họ quá ngốc không nhận ra, hay là biết mà không thèm so đo?"
"Hắn so đo cái gì? Ta gài hắn lúc nào? Lần hắn vạch hết chuyện cũ của nhị ca và tam ca hắn, là hắn khóc lóc van xin ta viết vào đấy. Chuyện bị đánh, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, đó là nguyên văn lời hắn. Hắn còn nói cứ tưởng phải ăn hai trận đòn, ai ngờ nhị ca và tam ca hắn vô tình gặp nhau, nên gộp lại đánh một trận, hắn còn được hời. Nhưng sau đó ngươi đánh hắn một trận, hắn oán thán mãi, không phải oán ta, mà là oán ngươi. Hắn nói giao tình với ngươi từ nhỏ, mà hắn nói cũng là sự thật, 'gà tơ' có phải chuyện gì mất mặt đâu, nói bình thường thấy ngươi cũng rộng lượng, không ngờ lại nhỏ nhen như vậy."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT