Trải qua mấy ngày tu luyện, ánh mắt thiếu niên dần mở ra, trong mắt lóe lên tia sáng. Hắn nhìn xuống, dưới tay bóp một cái, lập tức vang lên ken két lạch tạch của xương khớp.

Vô Ngân ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài nói: “Ngươi cứ an tâm mà nhắm mắt, còn về thù của ngươi hôm nay ta sẽ báo.”

Vô Ngân ánh mắt lạnh nhạt nói với không khí nhưng tựa hồ hắn đang nói với chính mình, hay chính xác hơn là với Thân Chủ cũ. Sau khi nói xong lời này, Vô Ngân ánh mắt hơi kinh ngạc, một cỗ khí tức lại tăng lên, cảnh giới đạt tới Tử Phủ cảnh trung kỳ. Hắn cảm thấy một cỗ oán niệm cũng dần tan biến.

Trải qua mấy ngày tu luyện cùng đan dược, hắn hiện tại cũng đã là Tử Phủ trung kỳ, cũng được cho là có thực lực. Hấp thu đan dược cùng dung hợp tu vi khiến hắn đạt đến Tử Phủ trung kỳ, như vậy cũng đủ để thỏa mãn rồi.

Mấy ngày qua, ngoại trừ tu luyện, hắn cũng hiểu biết sơ qua về thế giới này. Nơi đây gọi là Thanh Thương Đại Lục, là một trong Ba Ngàn Đại Thế Giới, chia ra làm Ngũ Vực, bao gồm Đông, Tây, Nam, Bắc cùng Hải Vực, mà Giang Gia là một trong Tứ Đại Gia Tộc của Đại Vũ Hoàng Triều, trong tộc có được Thần Luân Cảnh tọa trấn.

Suy nghĩ đến đây, Vô Ngân có chút nhức đầu. Hắn muốn báo thù bây giờ chắc chắn là không được rồi, đành đến khi mạnh hơn rồi hẵng suy nghĩ đến chuyện báo thù.

“Tôn Giả Cảnh sao?”

Nhưng Giang Gia lại móc nối với Đại Vũ Hoàng Triều, mà Hoàng Thất có được Bán Thánh tọa trấn, e rằng khó giải quyết.

Cảnh giới ở nơi đây chia làm:

Đoàn Cốt Cảnh

Uẩn Khí Cảnh

Trúc Linh Cảnh

Huyền Đan Cảnh

Tử Phủ Cảnh

Thần Tàng Cảnh

Động Hư Cảnh

Thông Thần Cảnh

Thần Luân Cảnh

Tôn Giả Cảnh

Thánh Nhân Cảnh

Chí Thánh Cảnh

Thánh Vương Cảnh

Đại Thánh Cảnh

Chí Tôn Cảnh 

Đế Cảnh

  Mỗi cảnh giới chia ra làm Sơ, Trung, Hậu kỳ và Đỉnh Phong, từ một đến chín trọng.

Vô Ngân ánh mắt có chút nhíu lại. Lão Tổ Hoàng Triều có được tu vi nửa bước Thánh Nhân, có chút khó khăn. Theo ký ức cũ, vị kia Đại Phu Nhân là muội muội của Hoàng Đế Đại Vũ. Hắn muốn trả thù e là phải đấu với cả hai bên. Hơn nữa mẫu thân hắn còn đang trong tay bọn họ, nếu giờ hắn về, e là chỉ có thể mặc họ xử trí.

Suy nghĩ một lúc, Vô Ngân thở dài. Có lẽ dung hợp ký ức làm hắn có chút mất phương hướng. Tỉnh táo lại, bọn họ chả có lý do gì để hại mẫu thân hắn. Cha hắn còn đang bên ngoài, nếu để ông biết, e rằng bọn họ không gánh được.

Vô Ngân suy nghĩ một lúc, sau đó hắn ngửi thấy một mùi hôi thối. Nghi hoặc, hắn cúi xuống. Quả nhiên, cả thân hắn bây giờ một thân bốc mùi, tựa như ba năm chưa tắm một dạng vậy. Mùi hôi đó khiến hắn muốn nôn ngay lập tức. Trải qua ba ngày tu luyện có sự trợ giúp từ Tẩy Tủy Đan, Luyện Cốt Tán, Tụ Khí Đan, hàng tá chất bẩn trong người được đẩy ra. Cả người hắn bây giờ, ngoài cơ thể đang dính mùi ra thì còn lại cơ thể đã đạt tới Vô Cấu Chi Thân, Thông Linh Chi Thể rồi.

Đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, hắn nghe được tiếng nước chảy từ đằng xa. Chạy theo tới đó, quả nhiên là một dòng suối nhỏ chảy xuống từ trên vách núi. Vô Ngân không có chút do dự nào, liền nhảy xuống. Ngâm dưới dòng nước mát lạnh, tâm tình hắn cũng dần ổn định lại.

“Thật má nó tuyệt!”

 

---

Hoàng Thành – Giang Gia Phủ

Choang!

“Một lũ phế vật, ta nuôi các ngươi còn có cái tác dụng gì?”

Bên trên đại điện, một vị ngũ quan sắc sảo, tuấn mỹ. Nếu Vô Ngân ở đây, có lẽ sẽ nhận ra được người này – Giang Kiệt, huynh đệ cùng cha khác mẹ của hắn. Nhưng bây giờ, trên mặt thanh tú ấy lộ ra vẻ giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy bóng người phía dưới, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống họ vậy.

Đứng bên cạnh hắn, lão nhân khẽ đứng ra nói:

“Thiếu gia, việc này nên gác bỏ lại thôi, e là gia chủ kia đã trở về.”

Lão là thân tín bên cạnh hắn, tên Lục Lão, tu vi đạt tới Động Hư Ngũ Trọng cảnh giới. Giang Kiệt khịt mũi coi thường, nói:

“Hừ, thế thì sao? Chẳng phải cái ghế gia chủ cuối cùng sẽ chỉ có thể là ta?”

“Vâng, Thiếu gia.”

“Nhưng…”

Ánh mắt hắn xoay chuyển, nhìn hướng đám người quỳ dưới đất kia, lạnh giọng nói:

"Cho các ngươi ba ngày, nhất định phải thấy xác đệ đệ ngu xuẩn của ta." Ánh mắt hắn lóe lên quang mang lạnh lùng.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

“Vâng, Thiếu chủ.”

Đám người bên dưới cúi người, sau nhanh chóng rời đi. Nhìn theo đám người bước ra, Giang Kiệt ánh mắt lạnh lùng, thì thầm:

“Hừ, đệ đệ thân yêu của ta, ngươi mau chết đi thôi…”

 

Vô Ngân ngâm dưới suối được một lúc, hắn đứng dậy dũ bỏ đi quần áo cũ nát trên thân. Từ không gian Hệ Thống lấy ra bộ Cẩm Y kia, khi mặc vào nó lập tức thay đổi theo sở thích của chủ nhân. Vô Ngân suy nghĩ, chỉ thấy nó hóa thành một bộ Bạch Y, trên tay áo còn vài đường thêu màu vàng kim càng làm nên cho nó một cảm giác hào hoa trang nhã hơn.

Đi theo với gương mặt tựa như trích tiên kia của hắn, còn đâu nhận ra tên ăn mày tả tơi mấy hôm trước nữa? Đảo qua một vòng nhìn mình, Vô Ngân ánh mắt hài lòng mà gật đầu:

“Haha, không tệ. À, còn việc đánh dấu hôm nay nữa. Hệ Thống, mười lần đánh dấu!”

 

---

[Ting! Đánh Dấu thành công]

Ban thưởng: Đạo Pháp Tự Nhiên Kinh

Ban thưởng: Vạn Ly Kiếm – Chuẩn Đế Binh

Ban thưởng: 200 năm tu vi

Ban thưởng: Vạn Lôi Pháp Thần Thông – Tam Hoa Tụ Đỉnh – Ngũ Lôi Pháp Chỉ

Ban thưởng: 200 năm tu vi

Ban thưởng: Ngọc Thánh Đan

Ban thưởng: Thông Linh Chi Đồng

Ban thưởng: 200 năm tu vi

Bạo Kích Ban Thưởng: Hồng Mông Đạo Thể

Ban thưởng: Hỏa Linh Căn Cực Phẩm

 

Khi nghe tới mấy lần đánh dấu trên, Vô Ngân lạnh nhạt. Nhưng khi tiếng hệ thống vang lên, khiến hắn kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn:

“Hahaha! Thống Tử, ta yêu ngươi chết mất!”

[Túc Chủ, ngươi có xác nhận?]

“Được, nhận! Nhanh nhận!”

Sau khi hắn nói xong, từng món đồ hiện ra trước mắt hắn.

[Dung hợp: Hồng Mông Đạo Thể, Thông Linh Chi Đồng, Hỏa Linh Căn Cực Phẩm…]

[Tu vi sẽ được quán đỉnh sau khi dung nhập thể chất, sẽ dựa trên thiên phú thể chất cùng công pháp Túc Chủ tu hành mà quán đỉnh.]

[Quán đỉnh Tu Vi: 600 năm.]

Giọng nói Hệ Thống vừa dứt, một cỗ thiên địa chi lực tựa như nước lũ lao tới hắn. Bên dưới Đan Điền, hai viên linh văn Lôi – Hỏa xoay tròn, dần dần to ra. Tu vi của hắn dần tăng lên:

Tử Phủ Trung Kỳ

Thần Tàng Trung Kỳ 

Động Hư Hậu Kỳ 

Thông Thần Trung Kì

  Tu vi hắn không ngừng tăng lên, cho tới Thánh Nhân Đỉnh Phong thì mới dừng lại. Vô Ngân cảm nhận được linh lực trong người đã gần hết, nếu không có thể đạt tới Chí Thánh Cảnh rồi. Không nói nhiều, từ trong không gian hệ thống, hắn lấy ra Ngọc Thánh Đan nuốt xuống, tiện thể ngồi xếp bằng tu luyện.

Khi linh lực đạt tới một mức nhất định, liền xuyên phá bình cảnh, kinh mạch liền. Một cỗ khí tức tựa như bạt sơn đảo hải tỏa ra. Chí Thánh khí tức lan tỏa hơn trăm vạn dặm, khiến không ít sinh linh sợ hãi mà quỳ rạp. Vô Ngân mở mắt, hắn nhìn lên thương khung, chỉ thấy mây đen kéo đến, đen kịt trời, uy áp kinh khủng tỏa ra.

Kiếp trước, hắn đọc không ít tiểu thuyết. Không ngờ khi hắn xuyên qua lại trực tiếp cảm thụ. Không dài dòng, hắn trực tiếp đứng dậy, biến mất tại chỗ. Lúc sau, đã đứng giữa hư không, khí tức lan tỏa không dứt, lại hoành ép không gian.

Lôi Kiếp tựa như cảm nhận được hắn mong chờ, bản thân bị xúc phạm, liền bổ xuống một đạo lôi kiếp tựa như muốn khiến kẻ độ kiếp thành tro. Lôi kiếp kinh khủng bổ xuống đầu hắn. Vô Ngân cảm nhận được cơn đau đớn, nhưng bên trong Lôi Linh Căn của hắn hấp thụ lôi kiếp mà lớn dần. Vạn Lôi Thần Thông trong đầu hắn cũng một mực tăng lên. Vô Ngân ánh mắt vui mừng, hắn nhìn lên lôi vân, liền vụt bay lên. Lôi Kiếp cảm nhận được sự khinh thường liền đánh xuống mạnh hơn.

Trận thế lớn như vậy khiến không ít người tò mò mà dò xét tới. Nhưng khi cảm nhận được Tam Thập Lục Lôi Kiếp Thánh Cảnh, liền sợ hãi không dám tiến tới thêm.

Thuần Dương Thánh Địa, trên cao, một vị tóc trắng lão nhân nhìn ra xa chỗ lôi vân kia, trong mắt lóe ra tò mò, hắn thì thầm:

“Hửm? Kẻ nào độ kiếp đây? Nhìn mức độ này là một vị Chí Thánh Lôi Kiếp…”

Mà cảnh tượng này diễn ra không ít ở các Đạo Thống lớn. Bên này, Vô Ngân tiếp tục độ kiếp. Hắn cảm nhận được sau một canh giờ, lôi kiếp dần tan biến. Một cỗ thiên địa chi lực lao tới, tràn vào thể nội hắn.

Vô Ngân ánh mắt không khỏi sảng khoái. Tu vi hắn cũng dừng tại Chí Thánh Tam Trọng, căn cơ vững vàng, không mềm mỏng gì hay phù phiếm. Vô Ngân vui vẻ, hắn nắm tay cảm nhận được lực lượng trong tay, cùng với một cỗ thiên địa lực mạnh mẽ quấn quanh.

Thánh Cảnh – Vạn Pháp tự cho bản thân dùng. Ngoài ra, Vô Ngân hắn còn cảm nhận được lực sinh mệnh hùng hậu. Thánh Cảnh, cho dù yếu nhất cũng có 60 vạn năm thọ nguyên, hơn nữa còn sẽ tăng mỗi lần đột phá.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play