Phó Viên Tấn lập tức quay đầu lại, trừng mắt lườm Kha Thời Giai một cái, ánh mắt rõ ràng bảo cậu ta ngậm miệng vào.
Nhưng đáng tiếc, Kha Thời Giai chẳng thèm nghe lời!
“A! Thối quá đi mất! Phó Viên Tấn, pheromone mùi sầu riêng của cậu lại tràn ra rồi kìa!”
Kha Thời Giai hét toáng lên, đột nhiên bịt mũi lại với vẻ mặt ghét bỏ, nhảy bật dậy khỏi chỗ ngồi, tránh xa Phó Viên Tấn ngay lập tức.
“Hả?”
Phó Viên Tấn hoảng hốt ngửi ngửi, vội vàng mở ngăn kéo lôi ra chai xịt chắn mùi pheromone, điên cuồng xịt lên cổ mình.
Nguyễn Tinh Thư nghe thấy “mùi sầu riêng” thì lập tức quay đầu nhìn Phó Viên Tấn, thấy cậu ta đang ra sức xịt pheromone ngăn mùi lên cổ.
“Phụt—ha ha ha ha ha, cậu lại tin à, đúng là ngốc mà! Trời ạ, ha ha ha ha ha!”
Kha Thời Giai bị phản ứng của Phó Viên Tấn chọc cười không dứt, ôm bụng cười đến đau cả người, phải vịn vào bàn mới đứng vững được.
“Kha Thời Giai! Cậu chết chắc rồi!”
Phó Viên Tấn tức tối, khó khăn lắm mới gặp được một Omega, còn chưa kịp bắt chuyện đã bị Kha Thời Giai phá đám!
Cậu ta lao tới định đánh Kha Thời Giai, Kha Thời Giai vẫn còn đang cười, lập tức phản kháng, nhưng vì vừa cười mệt quá nên bị Phó Viên Tấn túm được tay.
Phó Viên Tấn cứ thế cù lét Kha Thời Giai, bắt cậu ta phải cười cho đã!
Nguyễn Tinh Thư không nhịn được, bật cười thành tiếng, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, đáng yêu không chịu nổi.
Các bạn học khác trong lớp cũng muốn lại gần bắt chuyện với Nguyễn Tinh Thư, nhưng lại không dám, vì không thân.
Lỡ như cậu ấy không để ý tới thì ngại chết đi được.
Chuông vào học vang lên, lớp 1 xuất hiện một thầy giáo trung niên tròn trịa, kiểu đầu hói chữ M đặc trưng.
Ông ôm theo một chồng sách, đỉnh đầu bóng loáng phản chiếu ánh đèn, đeo kính, giọng nói vang như sấm:
“Vào học!”
Nguyễn Tinh Thư vừa nhìn thấy thầy là biết ngay không dễ chọc, liếc qua thời khóa biểu là môn vật lý, cậu lập tức ngã ngửa trong lòng.
Tại sao lại là vật lý chứ!
Mặt Nguyễn Tinh Thư lập tức như đưa đám, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn nhăn nhúm lại.
Có bàn tay nào đó đưa sang nhéo nhẹ má cậu, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe lớp trưởng hô:
“Đứng dậy!”
Nguyễn Tinh Thư phản xạ đứng bật dậy, mặt còn lộ vẻ hồi hộp.
“Chào thầy.”
Cậu cúi chào, khi ngẩng đầu thì thấy thầy giáo đã bật máy chiếu, cầm phấn viết lên bảng chủ đề buổi học hôm nay.
Nguyễn Tinh Thư vội mở sách vật lý mới, lấy vở ghi ra, nghiêm túc lắng nghe.
Bên cạnh, Vưu Trĩ An nhỏ giọng nhắc:
“Thầy dạy vật lý đó, cậu có thể gọi là thầy Trần.
Lúc lên lớp thì hơi nghiêm, nhưng tan học thì thoải mái lắm, có nói đùa gì cũng không giận.
Thầy là Beta, nên nếu cậu làm loạn trong giờ học, dù là Omega cũng không được tha đâu đó.”
Vưu Trĩ An dặn Nguyễn Tinh Thư phải thật nghiêm túc, nếu không bị thầy Trần để ý thì khổ.
Giản Tư dù gì cũng là Alpha, bản năng còn có chút thương hoa tiếc ngọc, nhưng thầy Trần thì không giống vậy.
“Tớ biết rồi.”
Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng đáp, nghe xong thì càng nghiêm túc, không dám lơ đễnh.
Cậu lo bị thầy Trần gọi lên trả lời câu hỏi.
Hai tiết liền đều là vật lý.
Nửa đầu tiết, thầy Trần giảng bài, đến nửa cuối thì bắt đầu gọi học sinh trả lời.
Nguyễn Tinh Thư vội cúi đầu xuống, gần như muốn chôn cả mặt vào ngực.
Thầy Trần đảo mắt khắp lớp, bỗng phát hiện một chỗ có người mà trước đây chưa từng thấy.
Thầy nheo mắt, chỉ tay thẳng:
“Em kia, đứng dậy trả lời.
Bài toán này đáp án là gì?
Trước đây tôi chưa thấy em, mới chuyển đến à?”
Vừa nói, thầy vừa đẩy kính, tay kia cầm chuột chiếu lên đề bài.
“Hôm nay em mới chuyển tới ạ. Câu này… đáp án là…”
Nguyễn Tinh Thư ấp úng, không tính được, liếc mắt cầu cứu sang Vưu Trĩ An.
Nhưng Vưu Trĩ An còn đang loay hoay viết công thức, chưa ra đáp án.
Bỗng phía sau truyền tới giọng nam trầm thấp:
“d² = qUT² / 16m.”