“Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám…”
Giọng nói trong trẻo, mềm mại vang lên trong phòng tập múa.
Thiếu niên đang luyện tập vũ đạo mới, duỗi dài tay chân, khẽ kiễng mũi chân, bàn chân lướt qua sàn một cách nhẹ nhàng, cánh tay vẽ nên một đường cong mềm mại trong không trung.
Cậu thiếu niên ấy có dáng người mềm mại, mảnh khảnh, tứ chi thon dài.
Hơi ngẩng cằm, chiếc cổ dài tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Bộ đồ múa màu trắng để lộ phần lưng mảnh mai, khi đưa tay ra, hai xương bướm xinh đẹp trên lưng cũng mở rộng, trông như một con thiên nga trắng sắp giương cánh bay lên.
Ngón chân kiễng cao, đôi tay khẽ tạo vòng, xoay người với dáng vẻ đầy duyên dáng.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng như ngọc sáng trong.
Có thể thấy rõ những đường gân xanh nhạt trên mu bàn tay, móng tay cũng được cắt gọn, phủ một lớp sơn hồng nhạt dịu dàng.
Trong gương phản chiếu lại bóng dáng thiếu niên, từ đầu tóc đến ngón chân đều hoàn hảo đến mức không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Âm nhạc khẽ dừng, thiếu niên cũng kết thúc bằng một động tác hoàn mỹ với độ chính xác cao nhất.
Giáo viên múa ba lê không kìm được mà vỗ tay.
Nguyễn Tinh Thư thật sự là học sinh có thiên phú nhất trong suốt bao năm thầy dạy trong và ngoài nước.
Dù là về biên đạo hay kỹ thuật, cậu đều thể hiện năng khiếu xuất sắc.
Với tốc độ tiến bộ như hiện tại, việc bước lên sân khấu lớn là chuyện trong tầm tay.
Cửa phòng tập múa đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trông như vệ sĩ bước vào, cung kính cúi đầu nói:
“Thiếu gia, đến giờ phải đi rồi.”
“Không phải hôm nay luyện đàn sao?”
Thiếu niên nghiêng đầu hỏi, mồ hôi trong suốt chảy từ má xuống, mang theo hương vị quả nho trà nhàn nhạt của tin tức tố.
“Ngài quên rồi sao? Hôm nay phải đến trường mới làm thủ tục nhập học.”
Người vệ sĩ vẫn luôn cúi đầu, thái độ với thiếu niên vô cùng cung kính.
“À.”
Cậu gật đầu, quay sang nhìn giáo viên dạy múa, nhẹ nhàng cười:
“Thầy ơi, em đi trước ạ.”
Thiếu niên cầm lấy ba lô đặt ở bên cạnh, thay bộ đồ múa trắng ra, rồi xịt một lớp khí vị cách ly lên cổ để che đi hương tin tức tố của mình.
Sau khi xác định không còn mùi hương gì nữa, mới lên xe, hướng đến ngôi trường mới.
Nửa tiếng sau, đã có mặt tại văn phòng khu dạy học lớp 11 trường Trung học số 7 – một trường trọng điểm của tỉnh ở thành phố Dung.
Dáng vẻ ngoan ngoãn, lễ phép của cậu khiến giáo viên chủ nhiệm lớp 11A – cô Giản Tư không ngừng gật đầu hài lòng.
“Em là Nguyễn Tinh Thư đúng không? Phân hóa giới tính là Omega.
Một lát nữa em đến phòng giáo vụ lấy đồng phục rồi thay luôn nhé.
Sau đó thầy sẽ đưa em đến lớp học.”
Giản Tư vừa nhìn thấy diện mạo xuất chúng của học sinh mới trước mặt, đã có thể hình dung ra đám “khỉ con” trong lớp mình sẽ phản ứng như thế nào khi gặp bạn học mới.
Nguyễn Tinh Thư vừa mới rời khỏi văn phòng, một nam sinh khác đã bước vào.
Cậu ta mồ hôi nhễ nhại, nhìn là biết vừa chơi bóng rổ xong, mang theo mùi tin tức tố cỏ xanh đặc trưng của Alpha.
“Thầy Giản ơi, nam sinh vừa mới ra ngoài kia là ai vậy?”
Kha Thời Giai vừa bước vào đã tò mò hỏi, chỉ nhìn bóng lưng thôi mà cậu đã chắc chắn: người kia chắc chắn là trai đẹp.
Tục ngữ chẳng phải có câu, người đẹp thì đến cả gáy cũng đẹp sao!
“Nguyễn Tinh Thư – bạn học mới của lớp mình.
Kha Thời Giai! Mau đi xịt ngăn cách vào, em ngửi xem, mùi nồng nặc thế kia!
Em cũng 17-18 tuổi rồi, đừng có lúc nào cũng thiếu ý thức như vậy.”
Giản Tư tức đến độ chỉ muốn có ngay một bình xịt mà xịt thẳng vào mặt học sinh này cho tỉnh.
“Biết rồi biết rồi, về lớp em xịt liền. Em đi trước nha!”
Kha Thời Giai ôm tập bài tập toán rồi chạy vọt về lớp.
Vừa vào lớp, liền ném quyển bài tập lên bục giảng.
Kha Thời Giai đập bàn một cái, thu hút sự chú ý của các bạn đang mải chơi và làm bài:
“Các bạn học! Các bạn học! Lớp mình sắp có học sinh mới đó!”
Cả lớp ngay lập tức bị câu nói của cậu ta thu hút, nhao nhao hỏi:
học sinh mới trông thế nào, là nam hay nữ, Alpha hay Omega?
“Là nam đó! Còn lại thì tớ không rõ, chỉ thấy được cái bóng lưng thôi.
Chắc tiết sau sẽ đến, mong chờ chút đi!”
Kha Thời Giai vừa phát bài tập vừa bị mọi người vây hỏi xem bạn mới có đẹp không.
“Đừng hỏi nữa đừng hỏi nữa! Người sắp tới rồi!”
Cậu vừa nói vừa phát bài tập đến hàng ghế cạnh cửa sổ phía sau, dừng lại ở dãy bàn thứ hai tính từ cuối lên, đưa bài cho nam sinh đang ngồi.
“Sở ca, sắp có bạn mới mà sao cậu không có chút phản ứng gì hết?”