Phó Viên Tấn siết chặt nắm tay, tức giận đập mạnh lên bàn, ánh mắt nhìn Sở Hạc Châu đầy oán giận.
"Cậu đúng là đồ học sinh tiểu học!"
Phó Viên Tấn đá mạnh vào bàn, khiến cái ghế phía trước của Vưu Trĩ An cũng bị chấn động.
Vưu Trĩ An liếm răng hàm sau, đột nhiên đứng dậy, cố tình đẩy mạnh ghế về phía sau, làm đống sách vở trên bàn Phó Viên Tấn rớt quá nửa xuống đất.
“Thưa thầy! Em tố cáo Phó Viên Tấn trong giờ học làm phiền lớp trưởng Sở, ảnh hưởng đến việc học của bạn ấy!”
Vưu Trĩ An cố ý nói thật to, khiến cả lớp đều ngoái lại nhìn.
Kha Thời Giai ở bên cạnh nhìn thấy mà cười không nhịn được.
"Phó Viên Tấn! Ra ngoài đứng cho tôi!"
Giản Tư đập bàn một cái, phấn viết ném thẳng vào trán cậu ta.
Phó Viên Tấn mặt đầy ấm ức đứng dậy đi ra ngoài, lúc đóng cửa sau còn cố tình tạo ra tiếng động rất lớn, như trút giận.
"Thằng nhóc này..."
Giản Tư lầm bầm mắng một câu, rồi quay lại mỉm cười với Nguyễn Tinh Thư.
"Tinh Thư, em cố gắng làm quen sớm với môi trường mới, nhanh chóng hòa nhập vào lớp nhé!"
Giản Tư dịu dàng nói, là một Alpha, thầy luôn cư xử nhẹ nhàng với Omega, chưa từng nặng lời, sợ các bạn ấy yếu ớt lại khóc.
“Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”
Nguyễn Tinh Thư ngoan ngoãn đáp lại, còn mỉm cười, lúm đồng tiền bên má lộ ra, đáng yêu vô cùng.
***
Một tiết tự học trôi qua rất nhanh.
Vừa tan học, Vưu Trĩ An đã quay đầu nhìn Nguyễn Tinh Thư bằng ánh mắt đánh giá.
"Nghe nói cậu chuyển trường vì đánh nhau?"
Vưu Trĩ An nhìn thế nào cũng thấy Nguyễn Tinh Thư mềm mại như vậy, chẳng giống kiểu người gây sự chút nào.
"Không phải đâu!
Nhà tớ chuyển nhà, nên mình theo ba mẹ chuyển trường thôi."
Nguyễn Tinh Thư vừa nói xong thì ánh mắt hơi dao động một chút, có vẻ hơi chột dạ, nhưng rất nhanh che giấu đi.
Vưu Trĩ An không để ý thấy.
Cậu thầm nghĩ: "Đúng là thế, một Omega như vậy sao lại đi đánh nhau được? Đùa gì thế?"
Vưu Trĩ An bắt chéo chân, cả người toát ra vẻ nghịch ngợm, ngũ quan thanh tú, càng nhìn càng thấy đẹp trai.
Như chợt nhớ ra điều gì, lấy cặp ra, lục lọi một hồi rồi rút ra một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thố, nhét vào tay Vưu Trĩ An.
Đôi mắt long lanh như ngấn nước, khiến Vưu Trĩ An không thể từ chối nổi.
“Nguyễn Tinh Thư, tin tức tố của cậu không phải là mùi sữa thật đấy chứ?”
Vưu Trĩ An bóc một viên bỏ vào miệng, hương vị kẹo ngọt lan khắp khoang miệng.
"Không phải đâu, là hương nho trà."
Nguyễn Tinh Thư nhỏ giọng trả lời, giọng mềm như kẹo bông, khiến người nghe suýt tan chảy.
Cậu ngập ngừng một chút rồi quay sang đưa tay về phía Sở Hạc Châu, hé mở bàn tay, lộ ra mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.
"Cậu muốn ăn không?"
Ánh mắt Nguyễn Tinh Thư ánh lên vẻ hồi hộp bất an, cậu luôn cảm thấy Sở Hạc Châu rất khó gần.
Sở Hạc Châu hơi ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt tinh xảo.
Nhìn thấy biểu cảm tội nghiệp của Nguyễn Tinh Thư, cầm lấy một viên trong lòng bàn tay cậu, đầu ngón tay khẽ chạm vào da, ngưa ngứa.
Bóc kẹo rồi bỏ vào miệng, vừa ngẩng đầu đã thấy Vưu Trĩ An đang nhìn mình đầy hứng thú.
Chỉ cần nhìn ánh mắt kia, Sở Hạc Châu đã đoán ra ngay cậu ta đang nghĩ gì.
“Đừng tưởng bở.”
Sở Hạc Châu nói xong liền đeo tai nghe lên.
Vưu Trĩ An nhún vai, lười biếng dựa vào bàn, ánh mắt rơi lên người bạn cùng bàn mới đang chăm chú xem thời khóa biểu.
Tóc nâu mềm rũ xuống, nhìn mà chỉ muốn giơ tay xoa xoa, vuốt vuốt.
***
Phó Viên Tấn đi WC một lúc rồi chạy về, ánh mắt dán chặt vào Nguyễn Tinh Thư, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại tự nhủ mình không thể quá chủ động.
Phải học theo phong cách lạnh lùng như Sở Hạc Châu mới được.
"Khụ khụ khụ."
Phó Viên Tấn cố tình ho hai tiếng, bắt chước tư thế ngồi lạnh lùng của Sở Hạc Châu.
Kha Thời Giai đang làm bài tiếng Anh, nghe thấy tiếng ho thì liếc qua ánh mắt Phó Viên Tấn, cười khúc khích hai tiếng.
“Phó Viên Tấn, cậu ăn phải lông heo rồi à?”
Kha Thời Giai vốn chẳng ưa nổi bộ dạng làm màu của cậu ta, nghĩ rằng mình có thể cưa đổ Omega.
Nhưng thật ra, mỗi khi có cô nàng nào biết tin tức tố của cậu ta có mùi… sầu riêng, là y như rằng họ chạy mất dép.