Sở Hạc Châu đứng dậy, dáng người cao ráo tuấn tú, gương mặt như được tạc bằng ngọc.
Hắn đứng cạnh Nguyễn Tinh Thư, cao hơn cậu nửa cái đầu, khiến cậu càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Nguyễn Tinh Thư vì luyện múa từ nhỏ nên vóc dáng mảnh mai.
Sở Hạc Châu đứng trước mặt cậu, gần như che mất cả nửa ánh nắng.
“Đi thôi.”
Sở Hạc Châu đút tay vào túi áo, đi đầu bước ra ngoài.
Nguyễn Tinh Thư hơi ngẩn người một chút, vành tai đỏ bừng, lặng lẽ đi theo sau hắn rời khỏi lớp học.
“Được rồi, bây giờ mọi người tự học đi, tự lấy bài tập ra làm.”
Giản Tư gõ gõ bảng đen, kéo sự chú ý của cả lớp quay trở lại.
Phó Viên Tấn than thở nằm bò ra bàn.
Cậu ta vừa mới để mắt đến một tiểu Omega, vậy mà lại bị Sở Hạc Châu nẫng tay trên.
Sở Hạc Châu đi phía trước Nguyễn Tinh Thư, hơi cúi đầu, mái tóc rủ xuống che đi đôi mắt, dáng vẻ tùy ý, lười biếng đến cực độ.
Hai người im lặng đi cùng nhau.
Sở Hạc Châu thì vốn chẳng có hứng nói chuyện, còn Nguyễn Tinh Thư thì không biết nên nói gì.
Từ nhỏ cậu đã là người nhút nhát, rụt rè, đối mặt với một người xa lạ như Sở Hạc Châu lại càng không biết mở miệng ra sao.
Sở Hạc Châu dẫn Nguyễn Tinh Thư tới phòng hành chính để nhận sách, bản thân thì đứng ngoài cửa xem điện thoại, để một mình Nguyễn Tinh Thư vào ôm sách.
Người trong phòng hành chính nhìn Sở Hạc Châu, rồi lại nhìn sang Nguyễn Tinh Thư, thầm nghĩ:
Nếu là một nam sinh khác thì sao có thể để một Omega đi ôm sách chứ? Hiện tại đám Alpha đều bị gì vậy?
Nếu là Phó Viên Tấn, cậu ta nhất định sẽ ôm hết tất cả sách một mình, không để Nguyễn Tinh Thư phải động tay động chân.
Nhưng Sở Hạc Châu thì khác.
Người này chẳng bao giờ làm mấy chuyện gọi là “phong độ quý ông”, theo lời của hắn thì:
“Không cần thiết.”
Nguyễn Tinh Thư ôm một chồng sách dày cộp, che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể cẩn thận bước theo sau Sở Hạc Châu.
Đôi môi mềm mại khẽ mím, lúm đồng tiền nơi khóe miệng cũng lộ ra.
Khi đi xuống cầu thang, vì không nhìn rõ bậc nên Nguyễn Tinh Thư bước hụt.
Sở Hạc Châu vươn tay đỡ lấy cả người lẫn sách của cậu.
“Cảm... cảm ơn.”
Nguyễn Tinh Thư đỏ bừng tai, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại vang lên bên tai Sở Hạc Châu.
Hắn nhìn thấy hai lúm đồng tiền mềm mại bên má thiếu niên, tiện tay chọc một cái, rồi nhanh chóng thu tay lại.
Mềm thật, thoải mái thật, khiến người ta muốn chọc thêm lần nữa.
Nguyễn Tinh Thư bị hành động bất ngờ của Sở Hạc Châu làm ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn hắn một cách ngốc nghếch.
Có lẽ dáng vẻ ấy quá đáng yêu, vừa vặn đánh trúng điểm yếu của Sở Hạc Châu.
Sở Hạc Châu quay đầu, cầm lấy chồng sách trong tay Nguyễn Tinh Thư, còn chưa để cậu kịp phản ứng đã bước chân dài đi trước.
“Ai!”
Nguyễn Tinh Thư vội vàng chạy theo bên cạnh hắn, mái tóc mềm mại tung bay theo từng bước chạy nhẹ.
“Tớ tự mình cầm được mà.”
Cậu đôi mắt nai long lanh nhìn Sở Hạc Châu, vươn tay ra.
Bàn tay trắng nõn, thon dài, ngón tay không một chút chai sạn, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng.
“Đã lùn rồi, còn ôm nữa thì càng lùn.”
Sở Hạc Châu hơi hé môi, nói ra một câu khiến người ta tức đến nghiến răng.
Nguyễn Tinh Thư khựng lại một chút, tức giận phồng má.
Cậu có thấp đâu chứ, một Omega mà cao 1m76 là rất được rồi!
Omega thường khá thấp, nhiều người chỉ tầm mét sáu mấy, còn cậu vì học múa nên mới cao hơn người khác một chút.
Nhưng so với đám Alpha thì vẫn là thấp hơn nhiều, ví dụ như tên bên cạnh này, Nguyễn Tinh Thư ước lượng một chút, chắc chắn cao trên 1m85!
Quá là không công bằng!
Cậu trừng mắt lườm Sở Hạc Châu một cái, rõ ràng là một hành động trẻ con thô lỗ, nhưng khi cậu làm lại mang theo vài phần đáng yêu và ngây thơ vô cùng.