Sở Hạc Châu nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng Nguyễn Tinh Thư, ngón tay khẽ động, gõ gõ lên mặt bàn, trong mắt loé lên một tia ánh sáng tối.

Cả lớp học, dù là nam hay nữ, trừ Omega ra thì gần như phát điên!

“Má ơi! 

Nhất định không phải học sinh cá biệt bị chuyển lớp đâu! 

Trời ơi, một Omega ngọt ngào thế này! 

Mình yêu mất rồi!”  

Kha Thời Giai như phát rồ, nhìn Nguyễn Tinh Thư với ánh mắt phát sáng, một chân đá vào ghế Phó Viên Tấn, bắt cậu ta khai ra tin tình báo.

“Á á á! Nhị Hạc! Nhị Hạc! Nhị Hạc! Omega! Omega!”  

Phó Viên Tấn lập tức bị kích động, tay đập bàn liên hồi, suýt nữa kéo cả bàn của Sở Hạc Châu đi theo.

“Bộ đời này cậu chưa thấy Omega bao giờ chắc?”  

Giọng Sở Hạc Châu trầm thấp, có từ tính, nâng nhẹ lên cuối câu. 

Đôi mắt híp lại, ánh nhìn lạnh đi. 

Phó Viên Tấn cười khựng lại, chậm rãi im lặng.

“Nhị Hạc, Sở ca à, không phải là tại lâu rồi mình chưa gặp Omega đẹp như vậy sao?” 

Phó Viên Tấn vừa nói vừa nhìn Nguyễn Tinh Thư, đúng chuẩn gu của cậu ta.

Phía sau truyền đến tiếng cười khẩy, Kha Thời Giai nhìn Phó Viên Tấn với vẻ mặt giễu cợt.

“Không biết ai hôm qua còn bảo nữ thần lớp bên là hình mẫu lý tưởng cơ đấy.”  

Kha Thời Giai không nể nang vạch trần, khiến Phó Viên Tấn cười gượng trong một giây, rồi nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tự tin.

Phó Viên Tấn lau khóe miệng đang chảy nước miếng:

“Người ai mà chẳng thay đổi chứ! Tớ có niềm tin khiến cậu ấy thích tớ!”

Nói xong còn khoe cơ bắp ở cánh tay, nhưng lập tức bị Sở Hạc Châu cười nhạo không thương tiếc.

“Dựa vào cái tin tức tố vị sầu riêng của cậu á?”

Nếu lúc nãy Sở Hạc Châu còn im lặng thì thôi, giờ mở miệng là đánh thẳng vào tim người ta.

Phó Viên Tấn tức đến buột miệng chửi thề, ai muốn đâu chứ! 

Chỉ tại cha là Beta vị trái cây, ba ba là sầu riêng đường, dẫn đến cậu ta trở thành Omega thuần chủng mùi… sầu riêng.

“Nguyễn Tinh Thư, em xem thử chỗ ngồi đó có được không?”  

Giản Tư chỉ về hàng thứ tư từ dưới lên, vị trí thứ ba, ngay trước mặt Sở Hạc Châu. 

Bên cạnh cũng vừa hay là một bạn Omega.

“Thầy Giản đúng là có tâm!” 

Phó Viên Tấn lần đầu cảm thấy yêu quý Giản Tư, được gần người đẹp là có lộc rồi!

Kha Thời Giai thì cười tắt ngấm, ngồi trước mặt Sở ca thì còn ý nghĩa gì nữa, với nhan sắc như vậy, người ta chỉ cần liếc mắt là đoạt mất rồi, còn cho ai cơ hội?

“Có ai muốn dẫn Nguyễn Tinh Thư đến phòng giáo vụ nhận sách không?” 

Giản Tư vừa dứt lời, Phó Viên Tấn là người đầu tiên giơ tay.

“Em em em! Thầy ơi, em!”

Phó Viên Tấn không bỏ lỡ cơ hội nào, cảm thấy mùa xuân của mình sắp đến!

Nhưng lớp học chẳng ai nhường ai, người sau người trước giơ tay rầm rập.

Giản Tư chỉ vào vị trí của Phó Viên Tấn:

“Được, em đi đi.”

Phó Viên Tấn vui mừng đứng dậy, chỉnh tóc, tạo dáng một chút, thì câu tiếp theo của Giản Tư đã vang lên:

“Sở Hạc Châu, em dẫn bạn học mới đi nhận sách.”

“HA HA HA HA! 

Trời ơi! Quá tàn nhẫn! 

Phó Viên Tấn, cậu cũng có hôm nay!” 

Kha Thời Giai vỗ bàn cười đến không dừng nổi, quá hả giận!

Nguyễn Tinh Thư lúc này mới chú ý đến cậu bạn nam ngồi bên cửa sổ. 

Cậu ta cả người tỏa ra khí chất lười biếng mà tao nhã, cúi đầu, mái tóc lòa xòa rũ xuống, hàng mi dài rợp che đôi mắt phượng.

Dưới ánh nắng chiếu qua, mái tóc đen của nam sinh lại ánh lên một tầng sáng mỏng đẹp đẽ.

Sống mũi cao, môi mỏng hồng nhạt khẽ mím, đường viền hàm sắc nét như được nghệ nhân chạm khắc, tai trái đeo một chiếc khuyên tai nhỏ bằng đá hắc diệu thạch.

Khi Giản Tư gọi, Sở Hạc Châu ngẩng lên, đôi mắt phượng đen láy sáng rực, ánh lên cùng với chiếc khuyên tai tinh xảo.

Nguyễn Tinh Thư vội né tránh ánh mắt cậu ta, cứ tưởng Sở Hạc Châu sẽ từ chối, ai ngờ giọng nam sinh ấy khẽ vang lên, trầm thấp và dứt khoát:

"Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play