Đã beta (^.^)

Giữa mặt biển mênh mông vô tận, tựa như một tấm kính màu lam khổng lồ, yên tĩnh đến quỷ dị. Sự bình lặng này khiến người ta bất an, giống như khoảng lặng trước cơn bão.

Một hòn đảo nhỏ lặng lẽ hiện trên mặt biển. Trên đảo là rừng rậm rạp, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh lách tách, chứng tỏ nơi này vẫn còn sự sống.

Gần bờ biển, một chiếc thuyền nhỏ bị bỏ lại. Thuyền đã rách tả tơi, mái chèo không biết đã bay đi đâu, thân thuyền chỉ còn lại một nửa. Trên đó còn lưu lại dấu răng lớn, khiến người nhìn mà rùng mình sợ hãi.

Mặt trời cao cao treo nơi chân trời, ánh mặt trời nóng rát không chút nương tay chiếu thẳng xuống một cô nhóc.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay đứa nhỏ khẽ cong lại một chút, hai mắt đột ngột mở bừng ra. Nhưng vừa mới mở đã bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Irene bị chói sáng đến mức phải nhắm chặt mắt lại, ho khan mấy tiếng, trong miệng và mũi ho ra một ít hạt cát. Có lẽ vì đã nhiều ngày không uống lấy một giọt nước, cổ họng cô khô khốc, có thể nếm ra được vị máu nhàn nhạt. Cô nằm bất động tại chỗ một hồi lâu mới dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy.

Irene bàng hoàng nhìn mặt biển tĩnh lặng trước mắt, ký ức chậm rãi ùa về.

Hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi hôn mê, cô lập tức rùng mình.

Khi cô vừa mới nhảy khỏi con thuyền, lúc còn đang lơ lửng giữa không trung thì bỗng nghe sau lưng tiếng “răng rắc”, quay đầu nhìn lại, lập tức sợ đến ngây người! Con quái vật khổng lồ kia chỉ cần há miệng một cái đã cắn đứt một nửa con thuyền!

Cô không dám chần chừ, dốc hết sức lực để vùng vẫy mong bản thân rơi xuống nhanh hơn, thậm chí không còn kịp nghĩ xem liệu có bị thương khi tiếp đất hay không.

Đáng tiếc là hiện giờ cô chỉ là một đứa trẻ năm sáu tuổi, sức lực không có bao nhiêu, tất cả đều vô ích.

Nhưng may mắn vẫn đứng về phía cô. Thân thể to lớn của con quái vật khiến cho nó có phần chậm chạp, sau khi cắn lên thân thuyền mới phát hiện ra bên trong dường như không có thịt.

Nó tiếc nuối khép miệng lại, đôi mắt dựng lên như vẫn còn rình rập, trừng trừng nhìn về phía này.

Lúc ấy Irene đã ngã sấp mặt ngay trên bờ cát, có thể nói là từ trên trời rơi thẳng xuống đất.

Nhưng điều khiến người ta thấy nhẹ nhõm là, tuy thân thể mới này của cô nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng thể chất lại không tệ lắm, ít nhất chỉ là trẹo chân, chưa đến mức gãy xương. Điều đó khiến cô có thể thở phào được chút đỉnh, dù vẫn chưa yên tâm hoàn toàn.

Ngay khoảnh khắc rơi xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn vào rừng rậm trước mặt, sau đó lập tức cảnh giác quay đầu nhìn về phía con quái thú đằng sau. Cô đoán trong rừng có thể cũng tồn tại vài loài thú dữ, nên chỉ có thể trông vào hành động tiếp theo của con hải quái kia để quyết định bước kế tiếp. Loại sinh vật sống trong biển này chắc hẳn sẽ khó mà lên được đất liền.

Nhưng điều ngoài ý muốn là, con quái vật chỉ liếc nhìn cô một cái, sau đó... trợn trắng mắt rồi biến mất trong mặt biển phẳng lặng.

Irene: “……”

Trợn trắng mắt là ý gì đây?

Khinh thường ai vậy hả?

Quái thú tu luyện thành tinh sao?

Dù trong lòng có oán than thế nào đi nữa, việc nó biến mất vẫn khiến Irene nhẹ nhõm hơn hẳn. Thần kinh vốn luôn căng thẳng, cộng thêm thân thể trẻ con yếu ớt không thể chống đỡ thêm, khiến cô lập tức xây xẩm mặt mài, ngã lăn xuống đất bất tỉnh.

Hồi tưởng kết thúc, Irene đưa tay đỡ trán. Cô cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng đúng thật là may mắn, hôn mê ở chỗ này mà không bị ăn tươi nuốt sống, đúng là phúc lớn mạng lớn. Cô liếm đôi môi khô nứt, cong cong khóe môi cười không thành tiếng.

Sau đó, cô quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi cúi đầu nhìn chiếc áo trên người đã bị nước biển ngâm ướt sũng, Irene tức khắc cảm thấy lo lắng. Quần áo ướt thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà bị bệnh thì sẽ rất phiền phức.

Cô nhìn thấy cách đó không xa có một tảng đá khá lớn, rồi lại ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đang treo cao giữa trời, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc gật gật đầu. Có cách rồi!

Ngay lúc chuẩn bị đứng dậy, một cơn đau nhói bất ngờ ập tới, cô “Á!” lên một tiếng, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất. Cúi đầu nhìn kỹ, ha! Mắt cá chân bên trái lúc này đã sưng đỏ, còn to như cái bánh bao!

Irene ôm mặt, lặng thinh. Lúc này cô mới nhớ ra khi rơi xuống đất vừa nãy, mình đã bị trẹo chân.

Cũng được, ít ra vẫn còn hơn là bị què.

Irene khập khiễng bước đi, mỗi bước chân vừa đi vừa thở dốc, cô hít hà mấy tiếng vì đau. Nếu ai không biết còn tưởng cô đang biểu diễn rít lên như rắn, cô tự giễu trong lòng để tìm chút niềm vui giữa khổ sở.

Khi cuối cùng cũng thành công lê lết đến phía sau tảng đá lớn, cô ngồi phịch xuống.

Irene cẩn thận nhìn xung quanh trái phải, lúc này mới hơi ngần ngại cởi áo ướt ra, đặt lên trên tảng đá lớn, hy vọng nó nhanh chóng khô lại.

Tảng đá lớn này cho cô một cảm giác an toàn mơ hồ, tuy chẳng thể che mưa chắn gió, nhưng so với khi nãy còn phơi mình giữa bãi cát trống trơn dưới ánh mặt trời gay gắt thì vẫn dễ chịu hơn nhiều.

Lúc này cô mới có tâm trí đánh giá lại bản thân, phát hiện tình trạng của mình quả thật không ổn chút nào. Khắp người đầy những vết thương lớn nhỏ, có vết thậm chí đã bắt đầu đóng vảy, một số thì hơi sưng đỏ, rõ ràng là dấu hiệu của nhiễm trùng. Còn chưa kể đến mắt cá chân sưng tấy kia.

Mà đó mới chỉ là bề ngoài. Có lẽ bên trong cơ thể còn có những chỗ bị thương không nhìn thấy được, vì thế nên hiện tại mỗi lần cô cố gắng hít thở sâu, toàn thân đều đau như đang bị đè bẹp.  

Irene thở dài thườn thượt, cảm thấy màn khởi đầu cuộc sống mới của mình đúng là khó như địa ngục, chắc không ai xui bằng cô nữa.

Giờ đây, cô đã hoàn toàn quên béng chuyện liên quan đến hệ thống, bởi việc cấp bách nhất trước mắt là phải nghĩ cách chữa trị đống thương tích trên người.

Vừa thử cử động tay chân một chút, cô vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Ngay lúc cô đang định nghĩ cách xử lý mắt cá chân trước, thì bất ngờ có âm thanh rè rè vang lên.

Irene lập tức chộp lấy cái áo đã phơi khô được phân nửa khoác lên người, cảnh giác đảo mắt nhìn xung quanh, vừa định mở miệng hỏi xem có ai không thì phát hiện cổ họng khô rát khiến cô chẳng thốt ra nổi một câu.

Nhưng chính cảm giác đau rát rách toạc đó lại khiến cô đột nhiên nhớ lại cái hệ thống lúc nãy?

[ Hệ thống game online thực tế ảo số hiệu 008, sẵn sàng phục vụ người chơi. Xin mời ký chủ lựa chọn chức nghiệp ]

Irene: “……?”

Nói là đến từ nền văn minh cao cấp mà?

Sao tự dưng lại biến thành game online thực tế ảo?

Vậy thì hiện tại cô đang ở trong trò chơi sao?

Cô là dạng nhân vật gì? NPC?

Những điều này cô vẫn còn nhớ rõ. Trước khi cha mẹ qua đời, cô cũng từng tiếp xúc qua vài trò chơi linh tinh.

Hệ thống dường như có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì, dùng giọng máy móc chầm chậm giải thích từng cái một.

Irene tự mình xâu chuỗi lại ý nghĩa trong lời nói của nó, đại khái là: Bản thân nó vốn là hệ thống game thực tế ảo đến từ nền văn minh cấp cao. Hiện tại đang trong giai đoạn kiểm tra trước khi phát hành của trò chơi, để phòng ngừa bug xuất hiện hoặc có rủi ro tiềm ẩn nào không xác định, nên mới tìm đến cô để tiến hành thử nghiệm. Dù sao thì cô cũng đã chết, nếu như có thể giúp cho bọn họ làm thử nghiệm thì lợi cả đôi bên. Họ có thể thu thập được số liệu thử nghiệm, mà cô cũng có thể sỡ hữu miễn phí một cái mạng.

Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi, cùng thắng.

Irene không có ý kiến gì, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, bởi vì không phải ai cũng có được cơ hội sống lần thứ hai.

Thấy cô vui vẻ chấp nhận, hệ thống cũng không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Tuy nói nó chỉ là một trí tuệ nhân tạo không có tư duy cảm xúc như con người, nhưng khoảnh khắc vừa rồi thực sự có hơi kích động.

Mỗi một câu nó nói đều là sự thật, trí tuệ nhân tạo sẽ không nói dối.

Nhưng điều thực sự khiến nó phấn khích là: Cuối cùng cũng tìm được một ký chủ phù hợp! Sau thời gian dài tìm kiếm, làm sao nó có thể không kích động?

Con người thật sự quá yếu ớt. Phải biết rằng hệ thống bọn nó có quy định rất nghiêm ngặt. Ký chủ phải được lựa chọn từ hai thế giới có thể trao đổi cho nhau, để bảo đảm tính chân thật của trò chơi. Dù sao chủ đề của bọn nó cũng là “Thế giới thứ hai” mà.

Nhưng muốn hai sinh mệnh hoán đổi thân thể, để một bên đồng ý đổi mạng mình cho bên còn lại, vốn đã là điều cực kỳ khó khăn. Dù sao cũng là hai kẻ xa lạ, ai lại bằng lòng chết thay cho một người không quen biết?

Dĩ nhiên, tuy điều kiện ngặt nghèo là vậy, nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra.

Luôn sẽ có vài người đang chìm trong tuyệt vọng, thật sự muốn buông bỏ sinh mệnh.

Nhưng rồi vấn đề mới lại sinh ra.

Người có thể đáp ứng điều kiện ấy, phần lớn bản thân đều gặp phải khó khăn nặng nề. Hoặc là thống khổ trong sinh hoạt, hoặc là bị tra tấn về tâm lý, suy sụp đến mức từ bỏ hy vọng sống.

Rất nhiều người, dù thỏa mãn điều kiện trao đổi ban đầu, nhưng ngay ở cửa ải thứ hai thì đều không thể vượt qua nổi. Mà cửa ải thứ hai này, thật sự phải nhìn vào bản lĩnh người xuyên tới.

Nó từng dõi theo một vài hệ thống khác, có ký chủ dự định trực tiếp vượt qua được, nhưng cũng có rất nhiều hệ thống đến nay vẫn không thể chính thức trói buộc ký chủ, như chính nó chẳng hạn.

Nó — hệ thống số 008 — trước đây từng thử nghiệm với bốn, năm ký chủ dự định, nhưng không một ai vượt qua được cửa thứ hai. Trong số đó có một người bị bắt cóc, người này tư chất và năng lực đều không tệ, đáng tiếc lại bị trầm cảm nặng. Sau khi trốn được chưa bao lâu, đã bị đám bắt cóc phát hiện, một dao giải quyết.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hệ thống còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã bị tuyên bố loại bỏ. Cuối cùng, nó chỉ có thể giúp báo án, đợi cảnh sát bắt được hung thủ coi như báo thù thay người đó.

Còn có một ký chủ dự định khác, người này thân hình cao to, nhìn thể trạng cực kỳ cường tráng. Đối tượng được hoán đổi là một huấn luyện viên thể hình. Hệ thống vốn tưởng lần này ăn chắc rồi, tố chất thân thể tốt như vậy, chắc chắn có thể vượt qua các loại thiên tai nhân họa.

Nhưng không ngờ tới được là, người bị hoán đổi, vị huấn luyện viên đó lại là một người không chịu nổi áp lực tâm lý. Vì vướng vào chuyện ngoại tình với vợ ông chủ, bị phát hiện rồi bị sa thải, lại còn gặp nhiều người bỏ đá xuống giếng, tìm cách chèn ép đẩy vào đường cùng nên định nhảy lầu tự sát.

Vừa khéo làm hệ thống phát hiện ra, điều kiện đúng, không tính là quá khó, chỉ cần người chơi có tố chất tâm lý vững vàng là có thể vượt qua. Hệ thống đã tưởng rằng người cao to kia có thể thuận lợi chống đỡ, ai ngờ cũng là một kẻ miệng cọp gan thỏ, chẳng trụ nổi mấy ngày liền tìm đường tự sát, thậm chí không ai kịp can ngăn.

Nó mới quay đi một tí để nộp báo cáo, xong việc quay lại thì thấy hắn đã nhảy lầu rồi!

Mặc dù không có tình cảm như con người, nhưng hệ thống cũng có khoảnh khắc gần như hỏng mất. Sau khi đã trải qua nhiều ký chủ dự định thất bại như vậy, chính nó cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Cũng không biết là nó xui hay là mấy người được chọn xui nữa.

Ngay cả với Irene lần này, nó cũng không mấy kỳ vọng, chỉ là một cô gái mảnh mai hoán đổi vào thân thể của một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy, cho dù là thiên tai nhân họa, hay áp lực tâm lý, e rằng cô đều không thể chịu đựng nổi cái nào.

Lại không ngờ rằng, lần này cuối cùng cũng thành công. Công việc của nó rốt cuộc có thể chính thức bắt đầu rồi.

Đừng nhìn cách hệ thống nói chuyện chẳng có chút tình cảm nào, giọng điệu cũng đều đều như máy móc nhưng ở sâu trong lõi xử lý, sự kích động của nó lại không ai biết được.

Chỉ là duy nhất một điều khiến hệ thống thấy khó hiểu, chính là cái cô bé chỉ chừng năm sáu tuổi kia, rốt cuộc đã làm thế nào vượt qua được cả vùng biển rộng lớn? Dựa theo kết quả quét dữ liệu, vùng biển này đầy rẫy những nguy hiểm chết người, vậy sao đứa trẻ ấy lại có thể bình an vô sự mà đến được đây?

Điều này hoàn toàn không phù hợp với logic của nó, thật kỳ quái.

Nhưng những chuyện đó không phải trọng điểm. Nếu cô đã vượt qua thì công việc của nó cũng chính thức được khởi động rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play