“Chúng ta cứ ngồi yên ở đây. Cho dù bọn họ có gào đến rách cổ họng cũng vô dụng, nhất quyết không ai được mở cửa!” – Quan Lan nói dứt khoát.
Đúng lúc này, Trương Như Ninh bỗng lên tiếng:
“Nhưng mà… lỡ như bọn họ nói thật thì sao? Nếu thật sự có người bị cảm nắng, thì đây không phải chuyện nhỏ. Nói thẳng ra… lỡ như người đó vì không được cấp cứu kịp thời mà chết ngay trước cổng nhà trọ chúng ta thì sao...?”
Lời nói của Trương Như Ninh không hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt. Cô cố tình đánh vào tâm lý nhóm Phòng Du, muốn từ một góc độ khác khơi lên phản cảm với đám người bên ngoài. Một khi trong lòng đã có thành kiến, thì dù đối phương nói đúng, người ta cũng sẽ dễ dàng phản bác lại chỉ vì ghét. Đó là tâm lý thường thấy – và Trương Như Ninh đang lợi dụng nó.
Từ khi đám Cao Hinh và Lâm Vịnh Chương xuất hiện, hình ảnh của họ trong mắt mọi người đã cực kỳ tệ. Cứ nhìn phản ứng của Quan Lan hay Tiền Thiên Hoa là biết. Trong lòng tất cả, những người này chẳng khác nào chuột chạy qua đường – gặp là muốn đánh.
Vì thế, Trương Như Ninh tin rằng chỉ cần cô tỏ ra đang “nói giúp” bọn họ một câu, thì những người còn lại sẽ lập tức phản bác. Sự phản bác ấy sẽ càng khiến cả nhóm thêm ác cảm với Cao Hinh, từ đó bóp nghẹt bất cứ cơ hội nào bọn họ có thể chen chân vào được.
Thật ra, lý do Trương Như Ninh muốn khiến đám người kia vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy, không chỉ là vì Lâm Vịnh Chương hay Cao Hinh, mà còn vì những kẻ theo chân họ. Những người đó từng dám mạnh miệng tuyên bố: “Tiết Uẩn lấy được vật tư, thì chúng tôi cũng có thể!”, đủ hiểu nội bộ mấy trăm người bên ngoài đã chia rẽ tới mức nào. Và việc Cao Hinh lôi kéo được một nhóm riêng, rõ ràng là cô ta đã thành công ly gián quan hệ với Tiết Uẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT