Thất công công bò dậy từ dưới đất, bàn tay làm dáng hoa lan quệt nước mắt với vẻ đạo đức giả, lão nói giọng nghẹn ngào, “Ôi chao, Thiếu thành chủ, ngài không chết quả là tốt quá. Ngày trước khi lửa thiêu thành Thập Phương lão nô đã cảm giác ngài sẽ không chết, vậy nên mới cố tình rời Ma vực lên Thượng Trùng Thiên. Một trăm năm rồi, cuối cùng cũng được gặp lại ngài, huhuhu Thiếu thành chủ ơi, lão nô tìm ngài khổ quá.”
Ngôn Khanh sợ nước mắt nước mũi lão dây bẩn áo mình nên vội dùng một cành cây chắn hai giữa hai người, ngăn không cho lão đến gần.
“Thất công công, hai ta lạ gì nhau nữa, thôi cứ miễn mấy lời giả dối này đi.”
Thất công công cố nở nụ cười, dù lòng lão hận cặp đàn ông chó đẻ này phát điên nhưng lão vẫn trưng ra bộ mặt của một nô bộc trung thành: “Nào phải lời giả dối chứ. Thiếu thành chủ, lòng tận trung của lão nô với ngài có trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng minh.”
Ngôn Khanh nói: “Hay cho một nô bộc tận trung. Vậy thì nào nô bộc tận trung, mau đưa đồ trong tay lão lại đây cho ta xem thử.”
Thất công công trợn tròn hai mắt.
Lão không thể làm mếch lòng Tạ Thức Y và Ngôn Khanh, nhưng nếu bình sạch có vấn đề gì thì lão cũng không chống nổi nhà họ Tần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play