Mặc dù Vi Sinh Trang thích những thứ lấp lánh, nhưng Lan Khê Trạch trong xương cốt lại cực kỳ chán ghét ánh sáng.
Là một người Nam Cương sinh sống sâu trong rừng rậm, họ sinh ra đã là nô lệ, nghèo hèn và khốn khổ. Vật duy nhất có thể dùng để chiếu sáng vào buổi tối chính là nến. Những ngọn nến làm từ cây lau và sáp ong đó được chế tác thô sơ, sợi bấc ở giữa khi cháy cần phải cắt liên tục mới có thể duy trì độ sáng. Hơn nữa, trong rừng rậm Nam Cương có nhiều côn trùng, rắn rết, dã thú. Động vật có loài ưa bóng tối tự nhiên cũng có loài hướng quang, trong rừng rậm có những con thiêu thân kịch độc lại thích bay về phía ánh sáng vào buổi tối, nên họ rất ít khi đốt đèn vào ban đêm.
Lan Khê Trạch đã sớm quen với bóng tối. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy căn phòng sáng rực rỡ là năm 7 tuổi, khi quản hình tư khắc nô ấn lên mặt hắn. Thị vệ của Thương Hải Cảnh khí thế lăng mạ, người thân hắn run rẩy quỳ rạp, không dám ngẩng đầu.
Dao và kẹp than đặt lên mặt, khắc xuống vết nô tự đẫm máu. Lan Khê Trạch cắn chặt răng, đau đến cuộn tròn trên mặt đất.
Ánh đèn dầu chiếu khắp phòng, phản chiếu ánh mắt khinh miệt của đám người chấp hình đang xem kịch, cũng chiếu ra tất cả sự nhục nhã và tuyệt vọng không sót một ly của hắn. Lan Khê Trạch gầy trơ xương, lăn lộn trên mặt đất, miệng phát ra những tiếng r*n rỉ đứt quãng.
Hắn cảm thấy mình sắp chết, nhưng không ai cứu hắn.
Mặt hắn đau rát. Nhưng đau hơn là ánh sáng từ bốn phương tám hướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play