Ngôn Khanh vừa cười vừa khoác tay lên vai gã. Tuy chẳng biết tí gì về bí mật thành Chướng nhưng y vẫn làm bộ thở dài: “Mang thai đến tận tháng bảy đúng là nhọc thật.” Gã trẻ tuổi xem chừng sung sướng quá rồi, gã thở hồng hộc, ánh mắt hắt ra vẻ cuồng nhiệt quái đản: “Phải, vợ ta cũng mừng điên lên được.”
Ngôn Khanh khen: “Thành chủ bỏ nhiều tâm sức cho thành Chướng chúng ta ghê.”
Gã trẻ tuổi gật đầu cuồng mê: “Tất nhiên rồi, thành Chướng ngày một ít trẻ con. Thành chủ thấy thế thì xót xa lắm, giờ đẻ một đứa đã được thưởng hàng trăm lạng vàng. Có điều vàng là thứ yếu thôi, nước thánh mới là đáng quý.”
Nhắc tới nước thánh là si mê trong mắt gã cuồn cuộn hẳn lên: “Nếu sinh ra thai sống, ta và vợ cũng sẽ được một chai nước thánh.”
Ngôn Khanh không hỏi sâu về nước thánh, nhưng không nghĩ cũng biết đây là ngọn nguồn của sự quái dị trong thành.
Gã trẻ tuổi bồn chồn đi tới đi lui, miệng cắn nắm đấm, vẻ mặt vừa âu lo vừa mong đợi. Gã nhìn vào bên trong nhà đầy căng thẳng. Nửa ngày trôi qua, trong nhà vẫn không hề truyền tới tiếng khóc trẻ sơ sinh, mong đợi trên mặt người đàn ông cũng chuyển dần thành hoảng hốt.
Mụ Quan đẩy cửa bước ra, hai cánh tay mụ nhơ nhớp máu, máu bắn cả lên chiếc áo đen của mụ nhưng giấu mình vào sắc đậm khiến người ta không thấy rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT