Liễu Tô không thể mặc kệ, nhân lúc Đường Duệ không ở đây, Liễu Tô mua mười bông cải xanh ở trong hệ thống mua sắm, mua thêm một quả bí đỏ lớn, cô có linh cảm chú thỏ sẽ ăn.
Sau đó cô mua thêm một ít hạt cỏ linh lăng, cô nghe nói thỏ con rất thích ăn loại cỏ này.
Liễu Tô cho thỏ ăn xong lập tức lái xe chuẩn bị quay về thu dọn cỏ dại, hai ngày nay cô chỉ nhìn chứ không dám động vào vì sợ Đường Duệ sẽ hỏi, nhưng hôm nay phải bán cho hệ thống mua sắm.
Sau khi bán cỏ dại đổi được 3 vạn kim tệ, tính ra diện tích cắt cỏ không nhiều như lần trước nhưng sâu hơn nên bán được giá.
Chẳng lẽ đám cỏ dại này cũng đang sinh trưởng tốt ư?
Sao lại lớn nhanh như thế?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Liễu Tô nhưng cô không để ý nhiều. Cô bận rộn công việc tiếp theo, việc cần làm đang xếp hàng chờ cô kia kìa.
Liễu Tô không biết rằng tuy rằng mọi việc cô làm rất suôn sẻ, không gặp khó khăn gì nhiều nhưng những dị năng giả hệ Mộc khác không thuận lợi như thế.
Điều kiện tốt thì đỡ, có thể thuê người làm cỏ giống Liễu Tô, vậy thì có thể gieo giống nhanh hơn.
Hơn nữa không ảnh hưởng đến thu hoạch sau này.
Nếu điều kiện không tốt phải tự làm cỏ.
Thời gian gieo hạt sẽ kéo dài, thời gian thu hoạch cũng muộn hơn.
Hơn nữa tỷ lệ hạt giống nảy mầm thấp, lúc gieo giống chưa chắc đã sống, đương nhiên thời gian trồng trọt sẽ kéo dài.
Đây là chuyện ở tận đẩu tận đâu, Liễu Tô không hề hay biết trong lúc cô đang cặm cụi trồng trọt đã có rất nhiều người sứt đầu mẻ trán.
Cỏ dại rất cứng cỏi, không dễ cắn, nếu là dị năng giả có sức mạnh còn đỡ, nếu là người bình thường sẽ tốt rất nhiều sức lực mà chẳng cắt được nhiều.
Nhưng không phải người nào có dị năng giả hệ Mộc cũng là dị năng giả, có rất nhiều người chỉ là người thường, trong trường hợp này khó tránh lực bất tòng tâm.
Cuối cùng mọi người hối hận đồng loạt nghĩ đến việc quay lại căn cứ.
Nhưng bọn họ đã mất công việc trong căn cứ, quay trở về cũng vô dụng.
Căn cứ chỉ có thể an ủi bọn họ rằng chỉ khó khăn lúc này thôi, kiên trì là được, bọn họ sẽ nghĩ cách khắc phục khó khăn.
Mấy ngày này Thường Kiệt và Thường Minh bận rộn đến mức chân không chạm đất, một là phải xoa dịu những dị năng giả hệ Mộc kia hoặc để bộ đội ra ngoài khai hoang giúp bọn họ.
Bây giờ chưa thu hoạch được thì không sao, sau khi thu hoạch được phải chia cho bộ đội một phần.
Nếu lúc đầu chắc chắn bọn họ sẽ không vui nhưng giờ đã biết việc khai hoang khó khăn, nếu bọn họ cứ kéo dài thế này càng không ổn.
Mỗi một ngày nghỉ sẽ tiêu tốn rất nhiều lương thực, không thể kéo dài mãi được.
Nếu đã không thể quay về căn cứ, đành phải căng da đầu làm tiếp.
6 giờ sáng, Đường Duệ chạy đến cánh cổng căn cứ vừa mở ra, xếp thứ nhất sau khi chào hỏi lính canh cửa thì lái xe đi vào.
Mới sáng sớm, căn cứ đã rất bận rộn, giống như trước đây, khắp nơi toàn là những người đang chuẩn bị đi làm việc, còn có người vừa đi vừa gặm bánh ngũ cốc.
Đây là hình ảnh rất phổ biến ở căn cứ.
Đường Duệ mới rời đi hai ngày cảm thấy giống như rất xa lạ, nhìn cảnh tượng trước mắt giống như đã trải qua mấy đời.
Đường Duệ không dừng lại lâu, đi về nhà thu dọn hành lý trước, lần này anh muốn trả phòng nên mang tất cả đồ đạc đi.
May là anh không có nhiều đồ, không mất nhiều thời gian dọn dẹp phòng ở.
Anh nhanh chóng xử lý hết mọi việc.