Đường Duệ lái xe đi đến chợ, chuẩn bị xem có thể đổi lương thực hay không, nếu không đổi được anh sẽ đi tìm bộ hậu cần.

Chợ ở đây vắng vẻ hơn khu ở của Liễu Tô, nhóm người giàu lương thực đã đi ra ngoài khai hoang, có rất ít người bán đồ ăn, giá cả đồ ăn tăng cao.

60 điểm tích lũy đổi một quả cà chua bây giờ đã tăng lên 90 điểm.

Đường Duệ không thèm nhìn, thái độ rất bình tĩnh, anh nhìn cảnh tượng này nhiều nên đã quen rồi, ít nhất hiện tại anh có thể mua được, nếu không thể đổi điểm tích lũy mới là phiền phức.

Đường Duệ đi khắp một vòng chợ, cuối cùng nhìn thấy có một nhà bán cám lúa mì, tuy thứ này khó ăn nhưng khó ăn còn đỡ hơn bị đói, là loại lương thực dễ bán ở chợ.

Đường Duệ dừng xe lại, chuẩn bị hỏi “Bao nhiêu tiền nửa ký cám mì?”

Người nọ ngồi dưới đất, không ngẩng đầu lên: “30 điểm tích lũy nửa ký, hàng nhà tôi là vỏ lúa mì, không biết bên trong có bao nhiêu hạt lúa mì đâu.”

Đường Duệ nhìn túi cám lúa mì nhỏ, trầm mặc. Đây không phải là lúa mì, anh không phải kẻ ngốc.

Dám cao giọng hét giá 30 điểm tích lũy, khá lắm!

Đường Duệ không nói gì mà lái xe bỏ đi.

Anh không đổi đâu, quá xấu xa, dám tăng giá gấp đôi.

Sau khi đi một vòng, anh nhìn thấy cửa hàng bán tấm thép đổi 5kg khoai lang, đổi mấy thứ này để dùng cũng được.

Mấy tấm thép này có thể bao quanh diện tích 10 mét vuông, không nhỏ lắm.

Đường Duệ nghĩ không mua được gì nên chuẩn bị quay về bộ hậu cần, trong kho có lương thực và củ mài có thể đổi được.

Khi đến cổng quân đội, Đường Duệ lấy điện thoại ra định gọi, anh trai đứng gác cửa đã chú ý đến anh.

Anh ta đi tới: “Đội trưởng Đường, anh tới rồi à?”

Đường Duệ ngẩng đầu lên: “Là Đại Đầu à, hôm nay cậu trực ư?”

Đại Đầu cũng là dị năng giả, anh ta hệ Sức Mạnh nên rất khỏe, thường đi làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng sẽ chia nhóm thay nhau canh gác.

Có thể nói ngoài đội chiến đấu bọn họ thường xuyên phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, không có kỳ nghỉ cố định ra thì những người khác sẽ được chia nhóm thay nhau đứng gác.

Lấy danh nghĩa là thả lỏng thể xác và tinh thần, chủ yếu là vì bình thường không có người xa lạ đến đây, mọi người đều bận sinh tồn, làm gì có thời gian tới nơi này?

Nhưng không thể không có người gác, ngày nào cũng đứng gác rất nhàm chán, không có cách khác chỉ đành chia nhóm trực thay nhau

Anh chàng dị năng giả hệ Sức Mạnh tên là Đại Đầu nở nụ cười chất phác, bình thường không người nhìn rất nghiêm túc nhưng khi cười rộ lên trông hơi ngốc nghếch.

“Hôm nay đến lượt tôi trực ca, đội trưởng Đường vào đi, tôi đỗ xe giúp anh.”

Sau khi dứt lời, không cho Đường Duệ cơ hội nói chuyện mà leo lên xe tăng tốc rời khỏi đây.

Đường Duệ: “...”

Đại Đầu chẳng thay đổi tí nào.

Vẫn khiến cho anh cạn lời như lần trước.

Lần trước cứ muốn xách đồ hộ anh, anh đã nói không cần, hai người tranh giành nhau khiến chiếc ghế dựa vỡ nát, thật sự có hơi man rợ.

Đó là xe của Liễu Tô, không thể làm hỏng được.

Đường Duệ lại không dám cướp.

Lúc này không rảnh lo nghĩ nhiều, thấy cảnh cửa không có động tĩnh gì, Đường Duệ mở miệng nói: “Đưa tôi đến công bộ hậu cần!”

Nếu không nói không biết sẽ phi đến đâu.

“Biết rồi.” Chỉ nghe thấy tiếng vọng từ phía xa xa, không nhìn thấy bóng người nào.

Đường Duệ hết cách, đành phải đi chậm phía trước, thể chất của dị năng giả rất tốt, lúc anh đi chậm không hề nhìn ra đang bị thương ở chân.

Nhưng mà không thể chạy theo kịp.

Đã một khoảng thời gian Đường Duệ không trở về quân đội, anh đã từng cho rằng anh sẽ ở đây đến khi chết, không ngờ lại được xuất ngũ.

Nghĩ đến Liễu Tô, nghĩ đến nông trường đầy sức sống, anh cảm thấy xuất ngũ cũng khá tốt.

Nếu chân không bị thương anh sẽ không xuất ngũ, bây giờ sẽ đi ra ngoài làm nhiệm vụ, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn và chết lúc nào không hay biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play