May mắn là trước khi Đường Duệ đến, Liễu Tô đã điên cuồng mua sắm, chuẩn bị đầy đủ nồi niêu xoong chảo, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rẻ, nghèo khó bỗng chốc giàu có. Cô nhìn gì cũng muốn mua nên đã hốt cả đống, giờ thì dùng hết rồi.
Đợi đến khi Đường Duệ đi, Liễu Tô còn có thể bán một lô cỏ dại biến dị, lại có thể kiếm lời. Cỏ dại này đúng là bạn tốt để phát tài, cô phải nghĩ cách thu hoạch cỏ dại mới được.
Trong lúc Liễu Tô đang miên man suy nghĩ, Đường Duệ cũng đã làm xong việc. Anh chia thức ăn ra, buộc kín miệng túi để tránh sâu bọ bò vào, ảnh hưởng đến khẩu vị.
Lúc này Liễu Tô cũng đã tiêu cơm được một chút, bụng không còn căng nữa. Cô chúc Đường Duệ ngủ ngon rồi chuẩn bị vào nhà.
Liễu Tô tắt hết đèn, nằm trên giường chuẩn bị nghịch điện thoại trong bóng tối, vừa lấy ra chưa kịp xem thì điện thoại đã rơi trúng mặt. Quá mệt, cầm không nổi điện thoại, cô cũng không xem nữa, trở mình rồi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, khi Liễu Tô mở mắt ra, Đường Duệ đã đi rồi.
Liễu Tô nhìn khắp trong ngoài, giường ngủ của Đường Duệ được dọn dẹp rất gọn gàng, người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế chắc chắn sẽ rất hài lòng.
Trên bàn không có gì, chắc Đường Duệ dậy là đi ngay, cũng không làm gì.
Dù mấy ngày nay không nấu cơm, nhưng Liễu Tô cũng không định nấu, lấy bánh ngô hôm qua Đường Duệ làm, không cần hâm lại cũng ngon, thêm chút dưa muối củ cải Đường Duệ đã chuẩn bị, tuyệt vời.
Khi ăn, Liễu Tô bỗng thèm bánh xốp đường đỏ, nhớ lại hình như chưa đưa đường đỏ cho Đường Duệ, nhân lúc hôm nay Đường Duệ không ở đây, cô nhanh chóng lên hệ thống mua sắm mua đồ.
Nếu Đường Duệ hỏi, thì cứ nói để trong hầm ở nông trường, dù sao nông trường lớn như vậy, Đường Duệ cũng không thể lục soát từng tấc đất được phải không?
Cô mua trước năm ký đường đỏ, thêm trăm ký lương thực, Đường Duệ ăn khỏe, nếu không ăn rau, chỉ ăn cơm, hai người bọn họ mỗi ngày ba bữa có thể ăn hết năm ký lương thực.
Vậy 10 ngày là năm mươi ký, phải đổi thêm một ít để dự trữ.
Cô còn đổi mười lăm ký dầu ngô, ăn nhiều dầu đậu nành, đổi khẩu vị, thêm mười lăm ký thịt xông khói, cùng một đống đồ khô như mộc nhĩ, rong biển khô, nấm.
Ngâm nước là lại có một bữa.
Cuối cùng Liễu Tô mua một đống đồ đem vào nhà, một nửa cất đi, một nửa để trong tủ phòng khách.
Đợi Đường Duệ về thì nói lại với anh.
Cô đặc biệt mua 30 bắp ngô và năm ký đậu phộng để cạnh nồi, đợi tối về cô sẽ nấu ngô ăn, nhìn thấy ngô tươi, Liễu Tô lại thèm.
Nếu Đường Duệ hỏi, cô sẽ nói là dị năng của mình làm ra.
Dù sao trong phạm vi có thể, Liễu Tô không định khổ sở chuyện ăn uống. Sống mà không ăn thì còn ý nghĩa gì nữa.
Mua xong đồ, Liễu Tô cũng chuẩn bị ra ngoài, tiếp tục dùng dị năng trồng trọt và chăn nuôi gia súc hàng ngày.
Đến chuồng gà, Liễu Tô thấy gà con đói kêu loạn, thấy cô đến, chúng chạy tới ríu rít gọi.
Liễu Tô có thể nói là mình chưa quen việc cho chúng ăn, xem ra sau này sáng dậy chưa ăn thì phải cho chúng ăn trước, để chúng đói không lớn được là hỏng.
Cô nhanh chóng lấy một nắm ngô vụn trộn ít hạt kê rải xuống cho chúng ăn trước, rồi lấy dao băm lá rau, gà con còn nhỏ, phải băm nhỏ chúng mới ăn được, chắc lớn rồi thì tự ăn được. Cho gà ăn xong, cô quét dọn phân, phải giữ vệ sinh sạch sẽ thì động vật mới ít bệnh.
Liễu Tô lại qua chuồng thỏ, thấy thỏ không đói lắm, chỉ là đã ăn hết cỏ cô trồng hôm qua.
Tốt lắm, làm tốt lắm, sau này không thể trồng ở trong nữa, cỏ chưa kịp lớn đã bị ăn sạch.
Hôm qua Liễu Tô nghĩ đơn giản, truyền dị năng xong nghĩ rằng để cỏ tự lớn là không cần lo, nay đến nhìn, không còn gì, cỏ bị ăn trụi, đúng là không cần lo thật.