Không ngờ Đường Duệ đã dành thời gian nấu một bát mì cà chua.

Bây giờ Liễu Tô mới có cảm giác đói bụng, trên tay cô dính đầy đất nên không tiện để ăn. Cô nhận tô mì, ăn vài miếng mì, cô cảm thấy trong bụng có đồ thì mới có thể nếm ra vị đồ ăn, đúng là tài nấu nướng của Đường Duệ tốt hơn cô nhiều, cô thuộc phái lý luận, chắc hẳn Đường Duệ đã trở thành phái thực tiễn.

Cà chua đã bị lột vỏ, xào cà chua trong thời gian vừa phải thì nước mì trở thành màu đỏ, cà chua tan vào trong nước mì, hiện tại toàn bộ nước mì có mùi cà chua, còn có mùi thơm của hành lá, ăn rất ngon.

Liễu Tô nhanh chóng ăn hết một bát to.

Hai người ăn sáng xong thì Đường Duệ biết sức ăn của Liễu Tô lớn hơn người bình thường, nhưng cô không ăn nhiều lắm.

Anh nấu cơm tối vừa đủ, Liễu Tô ăn no rồi thì những thứ còn lại anh đều ăn hết, ăn no khoảng tám mươi phần trăm là được rồi, trước khi ngủ không cần ăn quá no.

Liễu Tô ăn xong mới có thời gian nhìn Đường Duệ, cô thấy lượng đồ ăn thì biết Đường Duệ dám nấu nhiều.

“Lần sau anh nấu thêm đi, dị năng giả ăn no thì sẽ phát triển tốt, tôi không thiếu đồ ăn, tôi có thể nuôi anh được, hơn nữa sự an toàn của nông trường còn phải phụ thuộc vào anh.”

Đường Duệ gật đầu tỏ vẻ đã biết, đã lâu rồi anh không nhìn thấy nhiều bột mì như thế nên không dám làm nhiều.

Lương thực tốt rất hiếm.

Trẻ mới được sơ ra ở căn cứ chưa chắc đã ăn đồ ngon như bọn họ.

Hiện tại nhân khẩu trên toàn thế giới giảm mạnh, tỷ lệ sinh con của dị năng giả giảm xuống. Căn cứ khuyến khích sinh và nuôi dưỡng con chất lượng, đặc biệt là vợ chồng dị năng giả, bọn họ được khuyến khích sinh nhiều con, đứa trẻ được căn cứ phụ cấp, phụ nữ ở cữ còn được căn cứ phá lệ chịu trách nhiệm về phần ẩm thực.

Mặc dù không nấu được một bữa cơm, nhưng cũng không phải ăn ngũ cốc.

Rất nhiều phụ nữ vì bữa cơm một tháng nên định sinh con, nhưng mười năm thiên tai khiến cơ thể bọn họ bị hư hại, rất nhiều người không mang thai được, càng đừng nghĩ tới việc sinh con.

Liễu Tô đã nói như thế thì Đường Duệ dứt khoát không che giấu nữa:”Sau này để tôi nấu cơm đi, tôi rất thích nấu cơm.”

Nếu Liễu Tô không nói như vậy, nhất định Đường Duệ không dám nói anh muốn nấu cơm.

Lúc này lương thực liền và thẻ ngân hàng ban đầu, sao có thể nói đụng là đụng vào được, người bình thường càng không thể nhìn thấy, anh không ngờ Liễu Tô tin tưởng anh như vậy.

Liễu Tô đồng ý, có người nấu cơm còn không tốt sao, chuyện nấu cơm đối với Liễu Tô mà nói thì chính là sở thích, thỉnh thoảng nấu chơi thì được, nấu cơm một ngày ba bữa trong nửa tháng nay cô đã hơi ngại phiền.

Đặc biệt là cảm giác mệt mỏi giữa trưa, còn phải để đói bụng nấu cơm.

Dù sao cũng không tốt.

Đường Duệ nấu cơm ngon, còn nguyện ý nấu thì không còn gì tốt hơn.

Những phần lương thực nhìn có vẻ quý giá, nhưng cô đổi được từ hệ thống chỉ tốn vài kim tệ, hơn nữa cô có thể mua được nhiều giống, tám mẫu đất sẽ bội thu trong tương lai thì cô sẽ không thiếu lương thực.

Đường Duệ nghe vậy thì cảm thấy ấm áp, anh có cảm giác không nói thành lời, sau thiên tai anh đều một thân một mình, sau khi bị bệnh đã trải nghiệm ấm lạnh của tình người, không ngờ mới một ngày đã có người tin tưởng anh như thế.

Anh sẽ không phụ lòng với sự tin tưởng của Liễu Tô.

Ăn cơm xong Liễu Tô không cần rửa chén, anh chắc chắn Liễu Tô đã đi ngủ thì đi làm việc.

Dù sao Đường Duệ đã nấu cơm, Liễu Tô không thể bắt nạt người khác nên cô nói vài câu khách sáo, cô thấy Đường Duệ không cần những câu nói đó thì về phòng, cô dậy vào ba giờ sáng nên lúc này đã sớm buồn ngủ.

Cô không để ý nhiều nữa, chỉ rửa mặt đơn giản rồi đi ngủ.

« Chương Trước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play