Trong lúc truyền dị năng thì Liễu Tô phát hiện lương thực phát triển rất tốt, nhưng một vài cây có dấu vết gặm cắn của động vật biến dị, cô phải cố gắng tìm cách đề phòng động vật biến dị ăn trộm lương thực.
Nếu không ngăn chặn thì chắc chắn sau này sẽ xảy ra ngày càng nhiều hơn.
Thực vật biến dị không ngon bằng lương thực, mùi vị chúng khác xa nhau. Bây giờ có thức ăn ngon hơn thì chắc chắn động vật biến dị sẽ không thích ăn cỏ nữa, bọn chúng cũng đâu có ngu.
Trước kia Liễu Tô chỉ trồng trọt trong căn cứ, căn cứ sẽ rào mảnh ruộng lại nên không cần lo động vật biến dị, Liễu Tô chỉ cần phụ trách cày cấy là được, thế nên nhất thời cô quên mất chuyện này.
Bây giờ vẫn còn kịp, không được trì hoãn nữa, phải mau chóng nghĩ cách thôi.
Liễu Tô vừa làm việc vừa suy nghĩ mà không hề làm lỡ việc, cô phát hiện hình như ban ngày Đường Duệ đã giúp cô tưới nước rồi, nhưng anh sợ bị úng nước nên không dám tưới nhiều, cô cảm thấy chưa đủ nên chốc nữa sẽ tưới thêm.
Cây lúa nước được trồng trong ruộng nước, trước đây Liễu Tô đã từng xem một bộ phim tài liệu về việc nuôi cá trong ruộng lúa, đợi khi nào hệ thống mua sắm bán cá con thì cô sẽ thử xem, lần này không kịp rồi, để lần sau vậy.
Lần này Liễu Tô dốc hết sức để truyền dị năng nên sản lượng thực vật tăng cao, gấp ba đến bốn lần sản lượng trước kia trong căn cứ, đồng thời dị năng cần thiết cũng nhiều hơn nên sau khi Liễu Tô chăm sóc hết toàn bộ ruộng đất thì dị năng cũng bị tiêu hao quá tải hai lần.
Dị năng đang từ từ tăng lên, Liễu Tô rất hưởng thụ cảm giác tăng thêm sức mạnh này, mỗi lần tiêu hao quá tải cô đều biết mình đang từ từ trở nên mạnh hơn, con người khó đi lên dốc là chuyện bình thường, điều này chứng minh rằng cô vẫn còn sống và sống rất tốt.
Hơn một giờ khuya, cuối cùng Liễu Tô cũng xong việc.
Hôm nay thời gian trôi qua nhanh thật.
Chủ yếu là việc tưới nước làm lỡ thì giờ, xách từng thùng như thế vừa tốn thời gian vừa tốn công sức, nếu có một cái ống dẫn nước vào ruộng thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Liễu Tô xem giờ rồi lọ mọ đi trong bóng tối, lấy một chiếc đèn pin năng lượng mặt trời soi đường về, ở nơi hoang dã không hề có ánh sáng, vừa nãy lúc làm việc cô không cảm nhận được, bây giờ lại cảm thấy hơi âm u.
Đôi chân cô bước nhanh hơn, vài phút sau đã về đến trại.
Lúc đến trại, cô bất ngờ phát hiện Đường Duệ vẫn chưa ngủ, vẫn còn ở đó cầm mớ cỏ dại được xếp chồng lên cao, hình như anh mang hết cỏ đã gặt về.
Liễu Tô chợt nhớ ra mình chưa sắp xếp chỗ ở cho Đường Duệ.
Cô vội vàng nói với Đường Duệ: “Tôi bận quá nên quên mất, Đường Duệ, tôi chuyển nệm ra phòng khách cho anh, anh ở tạm trước nhé, sang tháng năm quân đội sẽ đến xây nhà, đến lúc ấy anh sẽ có phòng riêng thôi.”
Cô nói xong thì quay về container, đi vào phòng ngủ bật đèn lên, mau chóng mở hệ thống mua sắm ra đổi một tấm nệm và lấy một bộ chăn ga gối đệm cũ cho Đường Duệ, mặc dù là đồ cũ nhưng cũng đã được giặt sạch sẽ, nếu lấy một bộ mới thì lộ liễu quá, Đường Duệ cũng đâu có ngốc.
Cô đổi xong thì mở cửa phòng chuyển nệm ra.
Cửa phòng hẹp mà tấm nệm cũng không dễ dịch chuyển, Liễu Tô quay qua quay lại vài lần mới mang được tấm nệm ra.
Lúc này Đường Duệ cũng làm xong việc, thấy Liễu Tô đang mang tấm nệm nên lập tức tiến đến đỡ lấy.
Hai người đặt tấm nệm xuống sát chân tường phòng khách, từ nay Đường Duệ sẽ tạm thời sống ở đây.
Liễu Tô cảm thấy không có sự riêng tư nên nhanh chóng trở về phòng tìm một tấm khăn trải giường to màu xanh đưa cho Đường Duệ.
“Anh dùng khăn trải giường vây lại trước đi, treo lên trần nhà là được, cố gắng ở tạm trong hai tháng tới nhé.”
Đường Duệ cầm lấy khăn trải giường rồi đáp lại một tiếng nhưng không vội treo lên, đêm hôm khuya khoắt thế này cũng không dễ làm, ngày mai hẵng giải quyết vậy.
Anh gọi Liễu Tô lại: “Tôi nấu cơm xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, nhưng mà thức ăn nguội mất rồi, để tôi đi hâm nóng lại.”
Liễu Tô không ngờ lại có thức ăn, cô còn định lát nữa uống sữa rồi đi ngủ. Cô nghe vậy thì lập tức ra ngoài giúp đỡ bưng thức ăn.