Liễu Tô nghe xong nghĩ thầm trả giá như thế cũng được nữa à, ai cũng muốn có nhiều hơn, còn anh chỉ cần ăn no là được rồi.

Thế nhưng điều này cũng chứng minh rằng người này không tham lam, cũng được, cùng lắm thiếu gì thì cô bù lại cho anh vậy: “Được rồi, chúng ta quyết định như vậy đi, nếu anh thiếu đồ hay không đủ lương thực thì cứ nói với tôi.”

“Sao mà không đủ cho được, chắc em chưa đến chợ căn cứ bao giờ nhỉ, gần đây hàng loạt dị năng giả hệ Mộc của chúng tôi đã ra ngoài khai hoang, người bán thức ăn trong căn cứ ít đi nhiều nên lương thực bắt đầu tăng giá, càng ngày càng đắt tiền, chỉ là có căn cứ kiểm soát nên vẫn chưa hỗn loạn, đoán chừng đợi lô lương thực của em đến thì mới có thể ổn định lại được.”

Liễu Tô gật đầu, loại bánh ngũ cốc bảo đảm dân sinh thế này mà cũng thu nhỏ được, có lẽ căn cứ cũng đã gắng gượng lắm rồi.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đợi lô lương thực này đến là sẽ ổn thôi.

Thế nhưng họ không biết rằng không ai dám đảm bảo là sẽ không có gì ngoài ý muốn cả.

Liễu Tô đẩy xe về trại, cô muốn nhân lúc trời còn sáng mà đến ruộng đất nên giải thích ngắn gọn với Đường Duệ.

“Trong đây là hạt giống, anh không cần quan tâm đâu, khi nào về tôi sẽ xử lý, ở trong xe có một đôi giun biến dị có thể tạo ra phân bón, anh giúp tôi bón lá rau cho nó là được. Ngoài ra còn có vài con gà con và thỏ con, anh tìm chỗ ở cho bọn chúng trước đi, hoặc là thả bọn chúng vào trong nhà, để ban đêm chúng không bị cóng.”

“Gà và thỏ bình thường ư?” Đường Duệ kinh ngạc, chúng không phải là động vật biến dị, yếu ớt vô cùng. Ước tính số lượng hiện giờ còn ít hơn cả gấu trúc trong thời bình nữa, vậy mà cô có tận vài con ư?

Liễu Tô hiểu Đường Duệ, nếu không có hệ thống mua sắm thì cô cũng chẳng biết tìm đâu ra. Đây là loài động vật được bảo vệ, ai dám bắt bọn chúng chứ, cho dù bắt được thì ai dám ăn chứ, không biết chúng có giá trị như thế nào à?

Thế nhưng bây giờ trong hệ thống mua sắm có đầy rẫy, chỉ cần có kim tệ thì muốn đổi bao nhiêu cũng được cả.

“Đúng vậy, là gà và thỏ, chúng ta nuôi bọn chúng cho béo tốt, sau này ngày nào chúng ta cũng có thịt để ăn.”

Liễu Tô phải nổ với Đường Duệ, một người lãnh đạo tốt là phải nổ với nhân viên hết phát này đến phát khác, để nhân viên chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp, thực hiện được hay không thì tính sau.

Liễu Tô thả tim cho bản thân, phải giữ nhân viên duy nhất này cho thật chắc!

Đường Duệ nghe câu trả lời khẳng định của Liễu Tô xong cũng chẳng nói gì, anh phải nhanh chóng chuyển đồ trên xe xuống.

Mấy con gà và thỏ bị đè cả buổi chiều còn ổn không thế? Anh phải mau chóng xem xem có vấn đề gì hay không nên không để ý đến bánh vẽ của Liễu Tô nữa.

Liễu Tô thấy Đường Duệ có việc bận nên định rời đi, trước khi đi cô dặn dò thêm: “Nếu buổi tối anh cảm thấy không tiện thì cứ thả chúng vào trong container trước, đây là chìa khóa container, anh có thể tự do ra vào phòng khách.”

Trong container không có đồ gì quý giá, hơn nữa phòng ngủ của cô có ổ khóa riêng nên đưa chìa khóa cho Đường Duệ cũng không lo anh nhìn thấy gì.

Trong phòng khách có vài chiếc rương to xếp chồng lên nhau, chắc là Đường Duệ cũng không đi lục lọi đâu, nếu đã muốn thuê người ta thì ít nhiều gì cũng phải tin tưởng người ta chứ.

Liễu Tô chạy ra đồng, mới một ngày không gặp mà cô đã nhớ nơi này rồi.

Liễu Tô không thấy mấy chồng cỏ dại dọc đường đi nhưng cô cũng không để ý nhiều, xung quanh đây đã biến thành những cánh đồng rồi nên có lẽ Đường Duệ đã sang nơi khác gặt cỏ.

Sau khi đến nơi, Liễu Tô lập tức đi một vòng quanh ruộng đồng, nhìn chung vẫn ổn nên cô mau chóng truyền dị năng vào, chỉ mỗi việc truyền dị năng thôi cũng phải mất năm sáu tiếng đồng hồ, bây giờ mới bắt đầu làm thì phải đến tận nửa đêm mới xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play