Chưa kịp đến nơi, cô đã thấy Đường Duệ cầm con dao cắt cỏ đi về phía này, khuôn mặt bị ngược sáng nên không nhìn rõ vẻ mặt.
Thấy là Liễu Tô, Đường Duệ dừng lại một chút rồi chạy nhanh đến tiếp lấy chiếc xe: “Em về rồi, tôi cảm giác hình như có người đến, không ngờ em có thể về nhanh thế, tưởng mai em mới về.”
Liễu Tô thả tay ra, cỏ mọc um tùm nên đẩy xe không dễ dàng.
Dù sao cũng định thuê rồi, coi như tận hưởng trước, có người thay mình đẩy xe vẫn tốt hơn.
“Xe điện của tôi nhanh mà, đi một chuyến mất bốn năm tiếng là đến. Với lại ruộng đất của tôi ở đây nên tôi không yên tâm, căn cứ không có gì thay đổi lớn, nhìn một chút rồi về luôn.”
Đường Duệ gật đầu cũng không nói gì, im lặng đi về phía trước. Bình thường anh ít nói chuyện với con gái, trước thảm họa thì đỡ hơn một chút, giờ mấy năm rồi không nói chuyện với con gái, nhất thời không biết nói gì, chỉ biết im lặng gật đầu, tay dùng lực đẩy xe về trại.
Liễu Tô cũng không để ý Đường Duệ im lặng, cô chuẩn bị nói thẳng ý định của mình: “Đường Duệ, tình hình của tôi anh cũng thấy rồi, tôi muốn mời anh ở lại nông trường giúp đỡ, thường ngày nhổ cỏ và làm nông, nếu có người xấu thì bảo vệ tôi.”
“Tiền công là mỗi ngày bao ăn, tôi ăn gì anh ăn nấy, ai rảnh thì nấu cơm, mỗi tháng thêm khoảng hai ba ký lương thực.”
“Anh thấy sao, nếu có ý kiến gì cứ nói thẳng nhé.”
Thực ra tiền công của dị năng giả ở căn cứ không thấp, nếu thấp quá thì làm sao đủ cho họ ăn vài ký lương thực mỗi bữa? Chẳng mấy chốc sẽ chết đói.
Hơn nữa, ở căn cứ bây giờ ngoài đồ cũ rẻ một chút ra, còn lại chẳng cái gì rẻ.
Người sống trên đời, ngoài hít thở ra thì cái gì mà không tốn tiền?
Chỉ là dị năng giả hệ hỗ trợ ăn ít, do không cần luyện tập tiêu hao nhiều thể lực nên lượng ăn uống tự nhiên không bằng hệ chiến đấu. Họ chỉ cần ăn khoai tây và khoai lang qua bữa.
Tiền công của dị năng giả hệ chiến đấu sẽ cao hơn hệ hỗ trợ một chút, dù sao đi ra ngoài căn cứ là có nguy hiểm, không trả lương cao ai liều mạng cho?
Mọi người đều cần phải ăn cơm.
Chưa kể, ai có thể đảm bảo rằng gia đình toàn dị năng giả? Có thêm vài người bình thường phải nuôi, áp lực tự nhiên tăng…
Dị năng giả hệ chiến đấu càng mệt mỏi thì ăn càng nhiều, muốn ăn no thì phải nghĩ cách, không phải đổi thành bánh ngũ cốc thì chính là tự ra ngoài săn một chút động vật biến dị để lấp đầy bụng.
Khổ nhất là người bình thường, tuy ăn ít nhưng khả năng yếu, chẳng làm được gì cả.
Cuộc sống quá gian nan.
Đường Duệ không ngờ Liễu Tô muốn thuê anh dài hạn, nếu trước khi anh bị thương ở chân thì còn có khả năng, giờ chân anh đã bị thương, dù không ảnh hưởng đi lại nhưng không thể chiến đấu.
Vệ sĩ nhà ai đứng yên chiến đấu chứ?
Nhưng Liễu Tô trả công quá hậu hĩnh, anh bình thường ăn nhiều, muốn ăn no đã khó, vậy mà Liễu Tô bao ăn, xem ra bữa ăn cũng không phải chỉ là loại bánh ngũ cốc bình thường.
Dị năng giả hệ Mộc ăn uống tốt, ai ở trong căn cứ cũng biết điều này.
Ai bảo họ ăn ít lại còn có thể sản xuất lương thực cơ chứ?
Nếu người trồng trọt còn không ăn no thì ai có thể ăn no?
Dù khả năng chiến đấu kém nhưng họ vẫn là dị năng giả, không giống như người bình thường, không có lựa chọn.
Chỉ ăn no thôi, lại còn được cho thêm hơn hai mươi ký lương thực nữa, đãi ngộ này còn tốt hơn cả khi ở trong căn cứ. Ở căn cứ họ muốn ăn no, đều phải ăn bánh ngũ cốc, thi thoảng mới được cải thiện ăn chút gạo hoặc bột mì trắng.
Đãi ngộ này tốt đến mức anh không nói nên lời từ chối.
Nhưng anh nói: “Không cần cho nhiều thế đâu, cho tôi thêm năm ký lương thực là đủ rồi, nhiều quá tôi không cần, tôi ăn ở đây cũng không cần thêm lương thực khác.”
Lương thực ở căn cứ là tiền tệ cứng, năm ký lương cũng mua được khá nhiều thứ rồi.
Trong trường hợp anh muốn mua gì đó, năm ký này cũng đủ dùng rồi.
Liễu Tô nhìn anh, thế này không được, một dị năng giả hệ Lôi lợi hại như vậy, lại còn là người nổi tiếng ở căn cứ, sao mà mỗi tháng chỉ cho năm ký lương thực được, như vậy quá ít rồi.
“Thế này ít quá, làm một tháng sao chỉ co thể cho anh có nhiêu đây, chỗ tôi làm việc vất vả, thời gian nghỉ ngơi cũng ít, anh lấy ít vậy thiệt thòi quá.”
Đường Duệ lắc đầu từ chối: “Không thiệt thòi đâu, ở đây ăn uống tốt, bây giờ ăn no đâu có dễ, tôi ở căn cứ cũng chỉ ăn bánh ngũ cốc, ăn ở đây với em đã là lời cho tôi rồi, thêm năm ký lương thực là để phòng khi thiếu gì đó cần đổi ở căn cứ, nếu không thì tôi chẳng cần thêm. Nếu em cho nhiều hơn, tôi sẽ không làm nữa.”