Cắt cỏ vốn là công việc mệt nhọc, cứ phải luôn khom lưng, chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Liễu Tô dự định lát nữa sẽ hỏi chuyện này, nhưng trước tiên cô phải sắp xếp lại đồ đạc trên xe.
Cô dừng xe bên lề đường, suốt quãng đường đi không thấy bóng người nào nhưng cô vẫn cẩn thận dắt xe vào trong bụi cỏ, tìm một chỗ khuất rồi đợi vài phút.
Sau khi chắc chắn không có ai, Liễu Tô liền nhanh chóng đổi đồ từ hệ thống mua sắm ra.
Cô đổi 6 con gà và 4 con thỏ, đặt chúng vào trong lồng và che xung quanh lồng bằng túi vải để tránh gió.
Rồi cô đổi tiếp năm mươi ký gạo, bột mì trắng và bột ngô. Cô còn mạnh dạn đổi thêm mười lăm ký thịt heo và mười ký xương sườn.
Nếu Đường Duệ ở lại đây thì hiện tại cây ăn quả chưa mọc, đột nhiên lấy ra trái cây sẽ không giải thích nổi.
Liễu Tô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đổi mười ký táo, chuối và quýt. Đây đều là những loại trái cây phổ biến trong hệ thống mua sắm cấp một, không đắt và rất thông dụng.
Cô có thể nói là đổi được từ người ở căn cứ, vì mọi người đều biết cô mang khoai từ biến dị đến căn cứ nhưng không biết rõ số lượng.
Cuối cùng, cô đổi một thùng dầu đậu nành, một ít rau, và một số đồ ăn linh tinh chất đầy xe.
Thấy đồ đạc có phần lộ liễu, Liễu Tô phủ lên trên tấm bạt để che gió, sau này có thể dùng lại.
Cô thật là thông minh.
Sau khi sắp xếp xong, trời cũng sắp tối, Liễu Tô vội lái xe về trang trại.
Trời tối, đường đi ban đêm khó khăn, đường chưa được sửa chữa, toàn là đường đất, lại mới xây dựng, không bằng phẳng và rất gập ghềnh, cô không nhìn rõ đường nên rất sợ đi vào rãnh.
Cô ngã thì không sao, nhưng số đồ trên xe mà hỏng thì rất lãng phí.
Trên đường đi, Liễu Tô cẩn thận từng li từng tí.
Chẳng mấy chốc cô đã thấy biển hiệu A68.
Liễu Tô thở phào, quãng đường này không dễ dàng gì, ngồi xe đến đau cả mông.
Trong thời gian ngắn cô không muốn đến căn cứ nữa, ở trang trại của mình thoải mái hơn nhiều.
Vừa đẩy xe vào, cô chợt vỗ trán, quên đổi hạt giống mất rồi.
Cũng không thể trách cô, Liễu Tô luôn là khi nào cần thì đổi khi đó trong hệ thống mua sắm, nhất thời quên mất việc mua hạt giống mang về.
Cô nhanh nhẹn lấy một cái bao tải lớn, đổi một bao hạt giống cỏ rồi đổ vào trong đó, sau đó để dưới chân, coi như dọc đường để đó mà mang về.
Dù sao Đường Duệ cũng sẽ không lôi ra kiểm tra, đồ đạc tạm ổn là được.
Lúc này mới chuẩn bị hoàn hảo, cô bắt đầu đẩy xe vào trong.
Cỏ dại và bụi rậm gần đường vẫn như cũ chưa được dọn dẹp, mọc um tùm, có vẻ càng ngày càng cao.
Liễu Tô thấy có thể che tầm nhìn nên tạm thời cứ để đó.
Công việc cần làm quá nhiều, chúng còn chưa đến lượt.
Liễu Tô đi qua cây ăn quả rồi dừng xe lại, sau đó nhìn vào gốc cây và sử dụng dị năng cảm nhận trạng thái của cây.
Đã tưới nước rồi, cây đang ở trạng thái tốt.
Xem ra Đường Duệ rất chăm chỉ.
Bỏ xuống lo lắng, Liễu Tô đẩy xe về phía nhà container, Mặt trời lặn dần về phía tây, mặc dù ánh sáng đang dần tắt, nhưng cô vẫn cố gắng tận dụng ánh sáng còn lại để ra đồng kiểm tra tình hình.
Sắp bước vào giai đoạn cây lương thực phát triển mạnh mẽ, không thể rời mắt dù chỉ một ngày.
Hôm nay Liễu Tô vẫn chưa dùng dị năng, có lẽ phải tăng ca làm việc.
Dị năng giả càng sử dụng nhiều dị năng thì sản lượng cuối cùng càng tốt và thời gian trưởng thành càng nhanh, mỗi bước đều không thể thiếu dị năng giả hệ Mộc.
Chỉ là công việc trồng trọt thôi nhưng dị năng giả hệ Mộc bị trói cứng ngắc trên đồng, không đi đâu được nữa, trừ khi không cần sản lượng.
Tuy nhiên thiên tai buông xuống khiến mọi người rất sợ đói, điều quan trọng nhất vẫn là lương thực.
Ngay cả Liễu Tô bây giờ cũng rất coi trọng vụ mùa, đó là nền tảng của cô. Cô không thể dựa vào lương thực trong hệ thống mua sắm cả đời được.
Nếu khi thiên tai bắt đầu mà có hệ thống mua sắm này thì tốt rồi, cô sẽ tìm một nơi không người, tự ăn tự uống, chắc chắn sống tốt hơn trong căn cứ.
Nhưng sẽ không có căn cứ bảo vệ và còn có có thiên tai nữa.
Thôi, chuyện đã qua rồi, nghĩ nhiều làm gì.
Liễu Tô lắc đầu, chuẩn bị làm việc chính.