Đi xe trong căn cứ, nhìn thấy tinh thần mọi người vẫn ổn, không khác trước là mấy.

Cô nhanh chóng đến nhà ăn rồi dừng xe ở bên cạnh và khóa lại, sau đó mang giun vào.

Nhà ăn là nơi nhộn nhịp nhất trong căn cứ, tự nấu ăn thì phiền phức quá, chi bằng ra nhà ăn mua hai cái bánh ngũ cốc ăn cho no bụng là xong.

Nhìn quanh một vòng, nhà ăn vẫn giống như trước, không có gì thay đổi, thậm chí bánh ngũ cốc còn nhỏ hơn trước. Chỗ bán đồ xào giá vẫn cao ngất ngưởng như cũ, Liễu Tô chỉ liếc mắt đã biết mình không đủ tiền mua rồi.

Có vẻ như số lượng dị năng giả hệ Mộc rời khỏi căn cứ khá nhiều, điều này cũng gây ảnh hưởng nhất định đến căn cứ. Người trồng trọt ít đi, giai đoạn này vẫn phải tính toán để ăn cho đủ.

Nhìn xong Liễu Tô mất hứng, thà ăn bánh của Đường Duệ làm còn hơn.

Trở về nhà thôi, thời gian tới không đến nữa, ở căn cứ cũng chẳng có gì náo nhiệt để xem.

Ra khỏi cửa, Liễu Tô leo lên xe, thả con giun vào cái túi rách, chuẩn bị rời khỏi căn cứ. Cô không còn gì để mua nữa, vừa đắt đỏ lại không đầy đủ bằng đồ trong hệ thống mua sắm của cô.

Trên đường đi cũng gặp vài người, nhưng thấy Liễu Tố mặc đồ rách rưới, đi chiếc xe ba bánh trống trơn, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Chẳng ai thèm bám theo Liễu Tố, đuổi theo người ta còn tốn sức nữa chứ. Người này nghèo nàn, chẳng đáng để đuổi theo.

Liễu Tố cũng vui vẻ khi bị người khác xem thường, cô thực sự không cần ai coi trọng mình. Mình sống tốt hay không thì tự mình biết, cần gì để người khác nhìn?

Thế này lại khỏi phải lo chạy trốn.

Ra khỏi cổng căn cứ, Liễu Tô thẳng tiến đến nông trường. Xe điện ba bánh quả là tiện lợi, đi không tốn sức, chỉ có điều gió hơi mạnh.

Hôm nay, đi dạo quanh căn cứ suốt nửa ngày, cô cảm nhận được sự áp lực ẩn dưới bầu không khí yên tĩnh. Con người mà đói lâu sẽ dễ trở nên điên cuồng.

Ăn uống không tốt trong thời gian dài, lại còn không đủ no, rất dễ phạm sai lầm.

Chủ yếu là dị năng hệ Mộc ở đâu cũng tốt, chỉ là sức tấn công hơi yếu. Trước đây Liễu Tố luôn được căn cứ che chở, dù ăn uống không đặc biệt tốt nhưng ít nhất cũng đảm bảo được ấm no.

Bây giờ tự mình làm chủ, có thể nhìn thấy tương lai sáng lạn, nhưng sức lại không đủ mạnh, thực sự không có cảm giác an toàn.

Không phải có câu “hàng xóm tích lương thực, mình tích súng, nhà hàng xóm là kho lương của mình” đó sao?

Lời nói tuy thô nhưng lý lẽ lại đúng.

Nếu một thời gian nữa thu hoạch, có vài kẻ đến trộm lương thực, cô thực sự không chắc có thể đánh lại.

Dù có thể thuê người, nhưng cũng không chắc đáng tin. Quân đội thì đáng tin nhưng bên đó không phải ai cũng có thể thuê được.

Tự biết tình hình của mình, lần này Liễu Tố trồng trọt mà dị năng không bị hạn chế, không những không hạn chế, mà còn nhiều lần sử dụng quá sức.

Đến lúc đó, sản lượng chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, người bình thường thấy sản lượng đáng kinh ngạc đó khó mà kiềm chế được lòng tham.

Suốt quãng đường đi, lòng Liễu Tô có phần nặng trĩu.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tốc độ của xe điện ba bánh, khoảng 5 giờ chiều thì gần đến A68.

Vừa nãy suốt đường đi, Liễu Tố cứ suy nghĩ, làm thế nào để giải quyết vấn đề này.

Cô nghĩ đến một người, đó là Đường Duệ.

Đường Duệ vừa mới xuất ngũ, hiện tại vẫn chưa có công việc ổn định, lại thêm anh có dị năng hệ Lôi với sức tấn công mạnh.

Bình thường có thể giúp phát điện, dù bây giờ có bộ sạc năng lượng mặt trời, nhưng nó chậm, gặp ngày u ám cũng không tiện, sao tiện bằng dị năng giả hệ Lôi?

Hơn nữa, dù bây giờ chân Đường Duệ không tốt lắm nhưng việc này cũng không yêu cầu chạy nhảy, anh chỉ cần đứng yên và xuất chiêu là được, cường độ cũng không cao như trong quân đội.

Nghe Thường Minh nói Đường Duệ là người tốt, lại thêm khuôn mặt đó, nếu muốn không làm mà vẫn có ăn nên anh không nhất thiết phải đến đây cắt cỏ đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play