“Chính là hai con giun biến dị này, tập tính sinh hoạt của chúng không thay đổi, vẫn ẩn nấp ban ngày, ra ngoài ban đêm, không có khả năng tấn công mạnh nhưng rất phàm ăn, có thể ăn mãi, rau cho vào là ăn hết ngay.”
Nói rồi, Từ Trạch Khải nhặt một lá rau để minh họa.
Liễu Tô nhìn thấy một lá xà lách không nhỏ bị ném vào, rất nhanh hai con giun bị thu hút, chúng bò lên lá rồi tìm một chỗ và bắt đầu ăn, lá rau biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chưa đến hai phút, một lá xà lách đã bị ăn hết, đồng thời một con giun thải ra một hạt phân nhỏ màu đen.
Liễu Tô ngạc nhiên, ăn khỏe thật, người thường làm sao nuôi nổi, chúng ăn nhanh quá.
Từ Trạch Khải quan sát sắc mặt của Liễu Tô, con giun này thực sự ăn khỏe, nếu không phải vì chúng có thể sản xuất phân bón, thì cũng không có cách nào để nuôi sống chúng.
Với tốc độ ăn này, đã làm nhiều người có dị năng hệ Mộc phải sợ hãi bỏ chạy.
Dù sao cứ nuôi như vậy, lỗ hay lãi còn chưa biết rõ.
Vì nửa cân khoai từ, Từ Trạch Khải cảm thấy anh ta phải cố gắng thuyết phục: “Tuy chúng sản xuất phân bón ít, nhưng mà ổn định, chỉ cần luôn cho ăn, chúng sẽ luôn sản xuất. Chúng tôi đã thử nghiệm và thấy rằng phân bón này có thể tăng sản lượng cây trồng, không có tác dụng phụ, hiệu quả rất tốt. Một mẫu đất có thể tăng sản lượng 30%, đã là rất cao rồi.”
30%? Thực sự là rất cao, Liễu Tô có năng suất cao vì khả năng đặc biệt của cô, những dị năng giả khác mà đạt được một nửa sản lượng trước thảm họa đã là tốt lắm rồi, có người thậm chí chỉ đạt 30% sản lượng, đó thực sự là một năm làm lụng vất vả nhưng không đủ ăn.
Nếu tăng 30%, thì gần như bằng với trước thảm họa, đúng là năng suất cao.
Liễu Tô quyết định: “Tôi sẽ lấy.”
Cùng lắm thì về nuôi bằng bắp cải, cái này hợp lý, một cây bắp cải nặng khoảng một ký, có thể cho chúng ăn một thời gian.
Từ Trạch Khải vui mừng, thành công rồi, cuối cùng cũng đẩy được hai con này đi, chúng gần như đã trở thành của nợ trong phòng thí nghiệm, cho ai cũng không thèm.
Nếu không thì đã không giảm giá liên tục.
Bây giờ thì chỉ cần có tiền là bán.
Dù vậy mỗi ngày vẫn lỗ, cho dù không cần phân bón, cũng không thể để chúng chết đói được. Ít nhất cũng phải cho ăn rau, dù không cho ăn rau thì cũng phải cho ăn rơm rạ hoặc thứ gì tương tự.
Những thứ này bây giờ đều nghiền nát, trộn lẫn vào bánh ngũ cốc cho người ăn, làm gì có cái để cho chúng ăn, nuôi thêm một ngày là lỗ thêm một ngày.
Nhanh chóng tống khứ của nợ này đi, còn đổi được nửa cân khoai từ, đúng là lời to.
Từ Trạch Khải sợ Liễu Tô hối hận, nhanh chóng che lại tấm vải đen, không cần cả hộp kính, đưa hết cho Liễu Tô.
Liễu Tô nhớ đến nông trường còn có Đường Duệ, để che giấu hệ thống mua sắm, cô tiện thể hỏi Từ Trạch Khải có cái lồng cũ nào không, cô muốn mua hai cái.
Từ Trạch Khải đang gấp rút tiễn Liễu Tô đi để đi lấy nửa cân khoai từ ở chỗ Thường Minh, nên cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đưa cho Liễu Tô hai cái lồng cũ.
Dù sao thì lồng cũ cũng không đáng bao nhiêu tiền. Chỉ cần Liễu Tô lần sau lại bán cho anh ta chút khoai từ là được.
Liễu Tô thầm nghĩ, đây có tính là xã giao bằng khoai từ hay không nhỉ?
Cô đồng ý ngay, khoai từ đổi với ai mà chẳng được, dù sao cô cũng không ăn.
Từ Trạch Khải lúc nào tìm Thường Minh đòi khoai từ thì Liễu Tô không quan tâm, dù sao thù lao cô đã trả, thương lượng thế nào là chuyện của hai người họ.
Nhìn thời gian, đã là 11 giờ trưa, Liễu Tô sờ bụng, có chút đói.
Liễu Tô nghĩ, dù sao đồ đạc đã giao hết, xe trống không có gì đáng lo, khóa kỹ là được.
Hiếm khi đến đây, cô muốn dạo một vòng ở căn cứ, xem khu bán thực phẩm có gì mới không.