Chín rưỡi, Liễu Tô đến cổng căn cứ.
Cô xếp hàng kiểm tra thẻ căn cước, buổi sáng người xếp hàng vào căn cứ không nhiều, chỉ có mình cô là đi xe ba bánh. Có người tò mò nhìn vào những thứ ở phía sau xe ba bánh của Liễu Tô, may là không nhiều, chỉ có một bao tải.
Nhiều người đoán có thể cô là dị năng giả hệ Mộc, nhưng bây giờ chưa phải mùa thu hoạch, kéo đồ về căn cứ cũng chưa chắc là lương thực.
Hơn nữa, ở cổng căn cứ có thể thấy những binh sĩ giữ trật tự đều cầm súng, không phải chỉ để trang trí mà thật sự có thể bắn chết người.
Vì vậy cũng không ai dám manh động, chỉ trao đổi ánh mắt rồi quay đi.
Liễu Tô thấy hết những điều đó, ở đâu có người là ở đó có tranh chấp, huống chi là trong thời kỳ ăn không no này.
Ai cũng biết sức tấn công của dị năng giả hệ Mộc rất yếu, chủ yếu là hỗ trợ, phần lớn chỉ có thể trồng trọt. Trong mắt những người này, dị năng giả hệ Mộc đi một mình không khác gì kho lương thực di động nên phần lớn những dị năng giả hệ Mộc sống sót đều chọn ở lại căn cứ trồng trọt, ít nhất là được an toàn, không đến mức đi ra ngoài bị người ta bắt đi ngày ngày trồng trọt mà không có cơm ăn.
Liễu Tô đè vành mũ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, không khí ở căn cứ luôn căng thẳng như vậy, không thoải mái như ở nông trường.
Làm sao đây, vừa mới ra ngoài chưa bao lâu đã muốn về rồi.
Cô vẫn nên nhanh chóng làm xong việc rồi về thôi.
Rất nhanh đã đến lượt Liễu Tô, kiểm tra xong danh tính, nhân viên kiểm tra liền cho qua.
Liễu Tô không để ý đến ánh mắt của người phía sau, lái xe thẳng đến quân đội.
Hôm nay cô đến căn cứ chủ yếu vì hai việc, nhưng chuyện ở trung tâm kiểm nghiệm không gấp, đó là việc mua bán nửa cân khoai từ.
Liễu Tô chuẩn bị đi xác định chi tiết việc xây nhà trước, sau xe cô có một trăm cân khoai từ, giá trị không nhỏ.
Mang chúng đi khắp căn cứ, cô sợ bị cướp, nên đưa đến chỗ quân đội trước thì tốt hơn.
Quân đội ở phía bắc căn cứ, có một khu riêng.
Liễu Tô đi xe khoảng mười phút là đến.
Ở cổng quân đội, cô thấy hai binh sĩ cầm súng đứng gác. Một người thấy cô xuống xe, đi tới hỏi.
“Cô có việc gì không? Trước cổng quân đội không phận sự không thể dừng lại.”
Liễu Tô bỏ mũ: “Tôi hẹn với chủ nhiệm Tống của hậu cần, có thể cho tôi vào không?”
Binh sĩ nhìn Liễu Tô một lúc rồi nói: “Tôi dẫn cô vào.”
Sáng nay chủ nhiệm Tống đã dặn, có một cô gái dị năng hệ Mộc sẽ mang đồ đến, nhắc họ chú ý đừng bỏ lỡ, về phần mang gì thì không nói.
Binh sĩ đi trước dẫn đường, Liễu Tô đẩy xe theo sau, trên đường cũng không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn thẳng phía trước, cô sợ nhìn thấy bí mật gì thì bị giữ lại hỏi han.
Rất nhanh họ đến trước một tòa nhà tám tầng, binh sĩ giới thiệu: “Đây là phòng hậu cần, chủ nhiệm Tống ở bên trong, để tôi dẫn cô vào.”
Liễu Tô gật đầu đồng ý, nhanh chóng đẩy xe vào cạnh tường, khi định khóa xe thì binh sĩ ngăn lại: “Không cần khóa, ở đây không ai trộm xe, người ngoài không vào được.”
*
Liễu Tô gật đầu, vác bao tải theo vào bên trong.
Trên đường đi, binh sĩ muốn giúp nhưng Liễu Tô đều từ chối.
Đùa à, đây là vấn đề trọng lượng sao? Đây là một căn nhà đấy.
Cô có thể làm được, không mệt chút nào.
Văn phòng của chủ nhiệm Tống nằm ở tầng một, cuối hành lang bên trái. Đến cửa, binh sĩ gõ cửa rồi chào hỏi, sau đó để Liễu Tô vào và quay đi.
Nhiệm vụ của anh ta chỉ là đưa người đến nơi.
Phòng không lớn, đối diện nhau có hai bàn làm việc. Một bàn không có ai nhưng trên bàn để khá nhiều đồ, rõ ràng cũng có người làm việc ở đó. Bàn còn lại có một người đàn ông trung niên ngồi, trông khoảng hơn 40 tuổi, mặt mày rất nghiêm túc.
Liễu Tô cũng chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc hơn, cô đặt nhẹ bao tải xuống đất rồi tiến lại chào hỏi.
“Chào chủ nhiệm Tống, tôi là Liễu Tô, hôm qua tôi đã hẹn gặp thông qua Thường Minh.”
Nghe vậy, chủ nhiệm Tống ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Liễu Tô.
Trông cô không lớn tuổi lắm, gầy gò, nhỏ nhắn nhưng ánh mắt sáng sủa, sắc mặt đoan trang, quần áo không mới không cũ.
Ông đã có sẵn dự tính, lại nghĩ đến mục đích của Liễu Tô khi đến đây, bình tĩnh liếc qua bao tải ở cửa.
Khá lắm, cứ thế mang tới đây.
Ông cảm thấy cô gái này cũng khá dũng cảm, nếu không thì cũng không dám nhận đất ra ngoài khai hoang, việc khai hoang không phải ai cũng làm được.
Có chí khí.
Trong mấy giây suy nghĩ, Tống Vấn cũng không quên chào hỏi.
Ông thả lỏng nét mặt, nở nụ cười rồi nói thẳng vào việc chính: “Hôm qua Thường Minh nói, cô muốn xây một ngôi nhà?”
Liễu Tô thấy Tống Vấn cười, thái độ cũng trở nên thân thiện hơn, không khỏi thả lỏng đôi chút.
Cô gật đầu: “Đúng vậy, tôi muốn xây một ngôi nhà, ông cũng biết đấy, hiện tại chúng tôi khai hoang mà không có nhà ở, rất bất tiện.”
Tống Vấn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Vậy cô muốn xây nhà lớn cỡ nào?”
“Chỉ cần cỡ hai phòng ngủ, một phòng khách là được. Ngoài ra, tôi muốn xây một kho chứa lương thực và đồ đạc, còn có vài nơi có thể nuôi gia súc.”