Đường Duệ cười nói: “Em cứ ăn đi, không cần đợi tôi, tôi gói mấy cái bánh nướng này cho em mang theo trên đường.”
Hả? Còn có cả đồ ăn mang theo? Thật ngại quá.
Liễu Tô hé miệng nhưng không từ chối, đây là lần đầu tiên có người chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Đợi một lúc, cuối cùng đợi đến khi Đường Duệ ngồi xuống, có thể ăn cơm rồi.
Liễu Tô mở miệng định khách sáo thì anh đã ngắt lời: “Em cứ ăn cơm trước đi, lát nữa còn phải đến căn cứ, đường còn xa lắm. Tôi nói em nghe này, nếu em thiếu gì thì bổ sung sau nhé?”
Liễu Tô gật đầu, cuối cùng cũng vươn tay tới chiếc bánh nướng đã nhìn từ lâu, cắn một miếng, ối, là bánh đường, ngon quá, cô không biết nướng bánh, người này chắc là đầu bếp, bánh mềm thật.
Đường Duệ nhìn Liễu Tô ăn bánh ngon lành thì đẩy bát trứng hấp về phía cô, ý bảo cô ăn.
“Tôi tên Đường Duệ, là đại đội trưởng đội chiến đấu 1, sau này vì bệnh mà giải ngũ, năm nay 29 tuổi, dị năng hệ Lôi cao cấp. Ban ngày tôi sẽ gom cỏ lại một đống, cắt cỏ trên đồng, tưới nước cũng làm được, đồng thời đảm bảo an toàn xung quanh. Nếu hôm nay em ở căn cứ mà không kịp về thì có thể ngủ lại ở căn cứ một đêm, tôi sẽ đợi em về rồi mới đi.”
Dị năng hệ Lôi cao cấp? Đây là dị năng giả cao cấp đầu tiên mà Liễu Tô gặp, cô thăng cấp xong mới lên trung cấp, dị năng cao cấp không phải dạng thường, ở căn cứ cũng được coi là nhân vật lớn, không biết sao lại để cô được hời.
Để anh cắt cỏ thì thật lãng phí tài năng, đoán chừng tám người như cô cũng không đánh lại Đường Duệ.
Trước đây Liễu Tô chỉ nghe Thường Minh kể rằng anh bị thương ở chân, cũng không nói gì thêm, thật không ngờ đối phương lại giới thiệu cho cô một nhân vật lớn.
Hơn nữa, anh lớn trông còn khá thân thiện, nấu ăn cũng rất ngon.
Liễu Tô thoáng động lòng, trong đầu nảy ra ý tưởng nhưng không nói ra, tạm thời cô đang nóng lòng quay lại căn cứ, xây nhà là việc lớn, không gì quan trọng bằng xây nhà.
Ai đến cũng phải xếp sau.
Liễu Tô vừa ăn cơm vừa giới thiệu: “Tôi tên Liễu Tô, năm nay 24 tuổi, dị năng hệ Mộc trung cấp.”
Cô cảm thấy mình hơi ngại giao tiếp, lại thêm gương mặt của anh khiến cô không dám nói nhiều, giới thiệu xong thì cúi đầu ăn cơm.
Đường Duệ nhìn Liễu Tô tập trung ăn cơm, cũng chậm rãi cầm bánh nướng lên ăn, rõ ràng anh rất đói bụng nhưng tướng ăn vẫn đầy lịch sự.
Dĩ nhiên chỉ là trông vậy thôi, thực ra tốc độ không chậm, nhanh hơn Liễu Tô nhiều.
Khi Liễu Tô ăn xong bốn cái bánh nướng và một bát trứng hấp, vỗ cái bụng đã no căng, ngẩng đầu lên thì Đường Duệ đã lẳng lặng ăn xong tám, chín cái bánh rồi.
Thấy Liễu Tô đã no, anh ra hiệu cô cứ đi đi, anh sẽ dọn dẹp sau.
Liễu Tô cũng không khách sáo với anh, hôm nay thời gian không còn sớm nữa, nếu có thể cô cũng không muốn ở lại căn cứ, xong việc vẫn còn muốn trở về.
Thời gian rất gấp rút.
Liễu Tô nhìn lướt qua, lương thực quanh lò đủ cho Đường Duệ ăn, cô dặn dò mấy câu, đặt khoai từ lên xe điện ba bánh rồi chuẩn bị đi.
Lúc này đã gần ba giờ rưỡi rồi, phải tranh thủ thôi.
Đường Duệ nhìn Liễu Tô vội vã rời đi cũng đẩy nhanh tốc độ ăn uống, định tìm một chỗ nào đó ngả lưng hai tiếng.
Mặc dù anh không ngủ mấy ngày cũng không sao nhưng có điều kiện thì ngủ một chút cũng tốt để giữ tinh thần để ứng phó với tình huống bất ngờ.
Bên này Liễu Tô đi được một lúc, đến năm giờ hơn thì trời đã sáng.
Xe điện chạy rất nhanh, dưới tình huống không cần nghỉ ngơi, cô ước tính khoảng chín rưỡi sẽ đến căn cứ. Không chậm hơn ô tô là mấy, mà còn không cần xăng, xăng đắt lắm, hệ thống mua sắm bây giờ cũng chưa bán, mua xe mà không có xăng thì cũng chẳng để làm gì.
Xe điện thì khác, hết điện có thể sạc bằng năng lượng mặt trời, thật quá tuyệt vời.
Liễu Tô càng nghĩ càng sướng.