Kiểm tra xong, Đường Duệ ngồi xuống cạnh bếp lò, tính chờ Liễu Tô thức dậy. Anh chờ mãi đến tận 2 giờ 50 phút, thấy bên trong vẫn im ắng, không có chút âm thanh nào, lại nghĩ tới hôm qua Liễu Tô có bảo ba giờ sẽ lên đường, vậy là lại rối rắm không biết có nên đi gọi cô dậy không nữa. Sau một hồi suy nghĩ, anh cảm thấy hai người họ cũng chẳng thân quen gì, đùng đùng xông vào gọi người ta có vẻ không ổn lắm, bèn ngồi trở lại chỗ cũ.

Thế bên cạnh bếp lò có mấy cái ghế bằng đá, phía trên đặt nguyên liệu nấu ăn, lại nhớ tới tin nhắn Liễu Tô gửi cho mình ban nãy, bảo là đồ để bên ngoài có thể tùy tiện ăn, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ. Sau một hồi do dự, anh đứng dậy, tính nấu chút gì đó cho Liễu Tô.

Xem thời gian, hẳn là không còn kịp nữa, kiểu gì vừa dậy cũng phải khởi hành ngay, đoạn đường hôm nay lại khá dài, ngồi xe tận bảy, tám tiếng, nếu không có gì bỏ bựng chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Với cả Liễu Tô cũng nói anh có thể lấy ăn, nên đành mạo muội vậy.

Trước khi thiên tai ập tới, Đường Duệ mới vừa lên đại học, là sinh viên xuất sắc của đại học A, có điều đứng trước thiên tai, ai cũng như ai, không có chuyện vì là học sinh giỏi mà được săn sóc, thiên vị.

Cũng may anh biết tự lo cho mình, sau khi cha mẹ đi xa cũng có thể chăm sóc cho bản thân rất tốt, ngày thường, những lúc không làm nhiệm vụ, anh sẽ ở nhà đọc sách, lại nấu vài món ngon, có thể nói là cuộc sống điển hình của người hướng nội, nhưng anh lại cảm nhận được niềm vui trong đó, còn rất hưởng thụ nữa.

Trình nấu ăn của Đường Duệ vô cùng cao, chắc chắn hơn xa Liễu Tô.

Tay nghề nấu nướng của Liễu Tô toàn là do học theo phim ảnh, lại thêm trước đây chưa từng ăn qua món nào nên nấu cái gì cũng thấy ngon, còn Đường Duệ là do sở thích của bản thân, hơn nữa còn rèn luyện tận mấy năm.

Đường Duệ thấy có nước với bột mì, bèn hòa nửa nước nóng với nước nửa lạnh, chỉ lát sau đã trộn xong bột, lại đổ thêm chút dầu, định làm bánh rán để ăn sáng.

Bánh rán rất dễ ăn, dù nguội cũng không bị cứng, có thể ăn trong ngày, còn có thể cho Liễu Tô cầm theo ăn dọc đường.

Trong lúc rán bánh, Đường Duệ còn tiện tay làm thêm một tô trứng hấp, chỉ cần đánh trứng cho đều, sau đó để vào nồi hấp cách thủy một lát là xong.

Đường Duệ ở ngoài bận rộn tới lui, Liễu Tô nằm trong phòng cũng ngửi được mùi thơm bay từ đâu tới, giống như mùi bánh rán.

Liễu Tô mở mắt, lúc này vẫn còn hơi mơ màng, cứ tưởng vì thèm quá nên đêm đến mới nằm mơ thấy. Nhưng sau một hồi chờ đợi, mùi hương vẫn không biến mất.

Cô vội vàng bật dậy, tình hình này chắc chắn là bên ngoài có người đang nấu cơm! Liễu Tô không kịp nghĩ nhiều, hấp tấp xỏ giày chuẩn bị lao ra ngoài, dị năng cũng vào trạng thái có thể phát động bất cứ lúc nào.

Liễu Tô đẩy cửa, đập vào mắt là một anh đẹp trai mặc trang phục thời xưa phiên bản hiện đại đang ngồi rán bánh. Trong một khoảnh khắc, cô còn tưởng nàng tiên ốc trong cổ tích đổi giới tính, biến thành chàng tiên ốc đến giúp cô làm việc.

Trong lúc Đường Duệ đang rán bánh thì thấy Liễu Tô bước ra ngoài, vì đang bận trông chảo nên anh chỉ gật nhẹ đầu, đồng thời cất tiếng chào hỏi. Nghe thấy chàng tiên ốc mở miệng nói chuyện, Liễu Tô mới dám khẳng định mình không gặp ảo giác, sau đó mới nhớ ra có lẽ là Đường Duệ đã tới.

Cô thật sự không ngờ người tới cắt cỏ hôm nay lại trông như thế này, người như vầy mà cũng đi nhận mấy việc như cắt cỏ á?

Đúng lúc này, Đường Duệ lại ới một tiếng, gọi Liễu Tô ra ăn cơm.

Gió lạnh thổi qua, cuối cùng Liễu Tô cũng tỉnh hẳn, hầy, thời tiết buổi sáng vẫn còn hơi lạnh, nếu chỉ mặc mỗi đồ ngủ thì thật sự chịu không nổi, cô vội vàng ứng tiếng, sau đó quay vào trong thay đồ.

Chờ tới khi Liễu Tô đánh răng rửa mặt xong, mặc đồ chỉnh tề, ngồi xuống bàn thì đã ba giờ. Cuối cùng vẫn là dậy trễ, do ngày nào cũng làm việc đến mệt nhoài, vừa ngả lưng là cơn buồn ngủ ập tới ngay, làm cô quên cả đặt báo thức.

Lúc cô ngồi vào bàn, bánh rán của Đường Duệ cũng chín, ngoài ra còn có cả trứng hấp rưới thêm chút nước tương và dầu vừng.

Ngửi thôi đã thấy thơm rồi.

Đây là lần đầu tiên Liễu Tô ngồi xuống là có cơm ăn, chứ không cần cực khổ nhóm lửa nấu nướng, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu hai người gặp nhau, nên Liễu Tô cũng tém tém lại, không nhảy bổ vào ăn ngay, mà ngoan ngoãn ngồi chờ Đường Duệ ngồi xuống.

Đường Duệ quay người lại, phát hiện Liễu Tô đang ngồi nhìn mình không chớp mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play