Đường Duệ suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đến nông trường, tới chỗ bên cạnh bếp lò nấu cơm mà Liễu Tô nhắc đến để chờ cô. Chí ít thì chỉ cần nhóm bếp là sẽ có ánh sáng, hơn nữa cũng tiện cho Liễu Tô nhìn thấy mình.
Rào chắn bên ngoài thành phố không cao, cũng không quá bền chắc, Đường Duệ nhảy một bước là trèo qua được ngay, đây đúng là một mối họa ngầm cho sự an toàn của thành phố mà.
Đường Duệ đi vào sâu bên trong, đập vào mắt là một đồng cỏ với rất nhiều lùm cây cao ngang vai người, sinh trưởng tràn lan, rậm rạp, khiến con người ta muốn đi cũng chẳng tìm thấy chỗ để đặt chân. Nhưng Đường Duệ vẫn bình chân như vại, thoải mái rẽ cây mà đi, trước kia lúc đi làm nhiệm vụ, anh còn từng đụng phải những cây cỏ cao tận ba mét, thế nên mới bằng này thì thấm vào đâu mà phải sợ.
Cứ vậy đi thêm khoảng hai mươi phút, Đường Duệ chợt nhìn thấy một cái thùng container. Anh biết, có lẽ mình đã tới được doanh trại của Liễu Tô. Anh từ từ tiến lại gần container, thấy bên trong tối đen như mực, có lẽ Liễu Tô chưa dậy.
Đường Duệ thật sự khâm phục lòng can đảm của Liễu Tô sát đất, theo lời Thường Minh thì cô chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà đã dám ngủ bên ngoài khu hoang dã, còn không thèm lắp đặt hay sử dụng thiết bị bảo vệ nào, nếu người tới là kẻ xấu, cũng chẳng biết cô có đánh lại không nữa.
Giờ anh đã tới sát bên ngoài container rồi, vậy mà vẫn chưa bị cô phát hiện, anh thấy cô đúng là vô tư quá thể rồi.
Không sai, kỳ thật Liễu Tô cũng biết bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng ở căn cứ, cô chỉ được chia cho mảnh đất rộng chừng trăm mét vuông để trồng trọt, trồng ra lương thực rồi còn bị căn cứ lấy đi mất chín mươi phần trăm, mười phần trăm còn lại mới là của cô. Tuy bình thường căn cứ cũng có trả lương cho Liễu Tô, nhưng chút tiền đó còn chẳng đủ để cô ăn ngon, ăn no. Thế nên Liễu Tô mới quyết định liều một phen, biết đâu một vốn bốn lời, ỷ vào mình gan lớn, cô chọn tự ra ngoài khai hoang.
Cũng may trong khoảng thời gian này có rất nhiều dị năng giả hệ mộc lựa chọn dời ra ngoài, phần nào giúp cô phân tán sự chú ý của mọi người, lại thêm lãnh địa của cô nằm khá xa, xung quanh không có người khác sinh sống, trộm có tới điều tra tình hình cũng sẽ chọn những nơi đông đúc chứ, đúng không? Trong khi giữa nơi rừng núi hoang sơ này chỉ có đúng một căn nhà của cô, nên kiểu gì cô cũng bị xếp xuống sau cùng thôi.
Với lại, ai cũng biết cây lương thực cần thời gian để trưởng thành, giờ mà tới các nông trường ăn trộm, sợ là lương thực còn chưa mọc nữa, thử hỏi có cái quái gì đâu mà trộm. Muốn trộm cũng phải chờ tới lúc thu hoạch mới trộm được chứ.
Nhờ vậy mà tạm thời, Liễu Tô mới được yên tĩnh một thời gian, chứ chờ khoảng mấy tháng nữa, khi bắt đầu mùa thu hoạch, chắc chắn sẽ không còn yên bình được như bây giờ đâu. Dù có căn cứ quản lý, bộ đội tuần tra thường xuyên, nhưng sợ là vẫn không thắng nổi sức hấp dẫn của việc không làm mà vẫn có ăn.
Dựa theo thói quen bình thường khi làm việc, mỗi lần tới đâu, Đường Duệ đều sẽ dành ra mười phút để dò xét xung quanh một vòng, xác nhận sơ lược tình hình trước mắt. Trong doanh địa có khá nhiều đồ của Liễu Tô, cô không xếp gọn lại mà để khá bày bừa, phần lớn được che lại bằng tấm bạt. Ở ngoài rìa đặt bốn cái lu lớn, Đường Duệ không lật ra xem, chỉ nghĩ chắc đang muối hay ướp cái gì đó. Kế tiếp, Đường Duệ ra ruộng xem thử, cây non xanh tươi mơn mởn, bừng bừng sức sống, bên cạnh còn có vài gốc cỏ dại hình như mới lú. Có thể thấy, Liễu Tô đã dồn rất nhiều tâm huyết cho mảnh ruộng này, hẳn ngày thường cũng chăm chỉ làm ruộng lắm.
Ruộng đồng được chỉnh lý gọn gàng thì tới khi thu hoạch mới có một mùa bội thu. Ngoài ra, anh còn phát hiện khu vực xung quanh container cũng được Liễu Tô sửa sang lại, cô dùng mấy khúc gỗ rào quanh, biến nó thành một sân vườn nhỏ để trồng vài loại rau cô hay ăn hằng ngày, hiện đang sinh trưởng khá tốt. Mấy giống rau xanh đã mọc lá, nếu thích ăn non thì giờ có thể hái về chế biến rồi. Các loại đậu, cà cũng bắt đầu kết quả, chắc tầm nửa tháng nữa là chín. Tóm lại, cả khu vườn đang phát triển tươi tốt, phồn vinh.
Xem ra cô gái này cũng biết cách sống lắm, vừa chăm chỉ còn gọn gàng, ngăn nắp.
Khuyết điểm duy nhất chắc là gan quá lớn.