Đến khi Liễu Tô nằm lên giường, cuối cùng cũng có thể lấy điện thoại ra lướt một chút, Đường Duệ thêm số của cô cũng đã là mấy tiếng đồng hồ trước rồi.
Cả ngày Liễu Tô không thể nào sờ vào điện thoại, chủ yếu là không có thời gian, cũng chỉ có lúc trước khi đi ngủ ngó qua một lúc.
Vừa nhìn đến app liên lạc, thì thấy có một chấm đỏ, mở ra xem thì thấy có thêm một lời mời kết bạn mới.
Avatar là một cuốn sách đang mở, lời giới thiệu cũng rất đơn giản, nói mình tên Đường Duệ, được Thường Minh giới thiệu ngày mai tới cắt cỏ.
Liễu Tô vội vàng chấp nhận, nhìn thời gian thì cũng đã qua mấy tiếng rồi, không biết có chậm trễ quá hay không.
Sau khi chấp nhận thì gửi tin nhắn.
[Xin lỗi anh, ban ngày tôi trồng trọt không xem điện thoại, anh có đang online không?]
Đường Duệ thì đang đạp xe đạp đi về chỗ ruộng của Liễu Tô, mặc dù ban ngày Liễu Tô không trả lời tin nhắn, nhưng Đường Duệ nghĩ hay là anh cứ đến đó trước, nhỡ may có gì lại trễ nải công việc.
Đang đạp xe thì nghe thấy tiếng điện thoại có tin nhắn, bèn dừng xe lại bên lề, mở điện thoại ra, thấy là tin nhắn Liễu Tô gửi tới, quả nhiên ban ngày cô bận rộn công việc.
[Tôi có, tôi đang định đi tới bên chỗ cô, kế hoạch có gì thay đổi không?]
Đường Duệ trả lời tin nhắn, thật ra anh đã đạp được nửa đoạn đường rồi, nhưng vì không muốn Liễu Tô có gánh nặng trong lòng nên mới trả lời cô lại như thế, nhỡ may ngày mai kế hoạch có sự thay đổi thì cũng thuận tiện cho Liễu Tô lên tiếng.
[Không đổi không thay đổi đâu, ngày mai khoảng ba giờ sáng tôi sẽ đi, nếu như ngày mai anh tới không thấy tôi ở đây thì anh cứ đi thẳng vào là được.]
[Cắt cỏ xong cứ xếp chồng lại thành đống cho tôi là được, để ngày mai về tôi sẽ thu dọn sau.]
[Bếp lò nấu cơm ở bên ngoài thùng chứa hàng, tôi sẽ để lại lương thực để ngày mai anh nấu cơm, những thứ để bên ngoài anh đều có thể ăn được, nếu đói thì anh hãy tự nấu nhé.]
[Tạm thời cứ thế đi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.]
Trong căn cứ, phần lớn thời gian Liễu Tô đều im lặng, không nói nhiều, đến bên này, thời gian dài không gặp con người, thế là có cơ hội để nói chuyện, Liễu Tô cũng nói nhiều hơn hẳn.
Nếu như ở căn cứ, muốn cảm ơn Liễu Tô cũng sẽ không mời Thường Minh ăn cơm, nhưng ở trong nông trưởng thì lại có thể nói ra thoải mái.
Weixin cũng thế, Đường Duệ mới nhắn lại một câu, mà cô đã lạch cạch gõ trả lời lại mấy cái tin nhắn.
Ngay sau đó, đã có tin nhắn trả lời.
[Oke, tôi biết rồi, cô cứ yên tâm, tôi sẽ trông nom nông trường thật tốt.]
Liễu Tô rất hài lòng, có vẻ cũng là một người không nhiều chuyện.
[Ngày mai tôi sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể, nhưng trước khi trời tối có thể không về được, nếu như tôi không trở về anh có thể làm thêm một ngày nữa không? Thù lao cũng như thế.]
[Không thành vấn đề.]
Liễu Tô gửi một cái emoji bắt tay rồi yên tâm đi ngủ, ngủ chưa được năm tiếng là cô đã phải dậy rồi.
Phải nhanh nhanh đi ngủ, nếu không sáng mai sẽ không dậy được mất.
Phía bên này, Đường Duệ trả lời xong tin nhắn thì lại bắt đầu đạp xe, bởi vì chân dùng lực hơi mạnh mà mắt cá chân cảm thấy có chút đau đớn, nhưng cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Nếu ba giờ Liễu Tô đã phải đi thì tốt nhất anh nên đạp xe đến trước ba giờ, dù sao thì cả một nông trường toàn mấy loại cây đang sinh trưởng, không có ai trông nom, thì sẽ giống như kho báu không có chủ nhân, có thể thu hút những kẻ trộm cắp.
Đường Duệ càng nghĩ càng dùng sức.
Dị năng hệ Lôi giúp anh có thể nhìn rõ trong đêm tối, có thể nói đêm tối không tồn tại đối với anh, nếu như anh muốn thì thậm chí mắt anh cũng có thể sáng lên.
Đường Duệ lao nhanh trên đường, lúc đến nông trường mới là hai rưỡi sáng.
Ban đầu anh định đứng chờ bên ngoài nông trường, nhưng nghĩ nếu như Liễu Tô ra ngoài thấy có người lạ đứng đó thì chắc cô sẽ bị dọa mất.