Thấy Đường Duệ đã liên lạc với Liễu Tô, Thường Minh bèn đứng dậy tạm biệt, ngày mai anh ta còn có nhiệm vụ, thật sự không thể ngồi lâu hơn.
Bộ đội rất ít khi cho nghỉ ngơi, đặc biệt là người có dị năng, còn phải phối hợp sắp xếp giao vật liệu.
Liễu Tô biết ngày mai phải trở về căn cứ một chuyến, vội vàng làm nốt công việc trên tay.
Hôm nay không chỉ phải trồng cây mà còn phải kiểm tra ruộng đất, quả thật một mình không thể làm xuể.
Mỗi khi thế này, cô thật sự muốn có một người tới đây hỗ trợ mình mấy công việc lặt vặt, nếu như có người giúp đỡ, thì mấy việc như đào hố hay nhổ cỏ cũng có thể chia nhau ra làm rồi.
Bình thường cô cũng có thể làm chút chuyện cô muốn làm, ví dụ như nghiên cứu bánh ngọt gì gì đó.
Phải biết là để sáng mai có mặt tại căn cứ, cô phải dậy sớm ba giờ sáng lên đường.
Sau xe cô còn kéo năm mươi cân củ mài, sợ là không thể kéo nhanh đi được.
Đây còn là hệ thống mua sắm đã thăng lên cấp ba, bắt đầu bán xe điện ba bánh, Liễu Tô mua một cái để tăng tốc độ, nếu như là loại đạp chân, có đạp mệt chết thì buổi sáng cô cũng không đến đó được.
Xe điện còn phải đi cùng với bình ắc quy, sau khi mua xong thì sạc bằng năng lượng mặt trời là được rồi.
Liễu Tô ngẫm nghĩ, sau này khó tránh khỏi còn phải trở về căn cứ, đây là thứ đồ cần thiết nên mua.
Cuối cùng cũng chịu bỏ tiền, tiêu 1500 kim tệ để mua, đây là đồ vật quý giá nhất trong nhà cô.
Một thứ quý giá trong nhà mà còn thu được lợi ích nữa chính là ruộng dâu tây.
Hệ thống mua sắm nâng cấp từ cấp ba lên cấp bốn, tốn tổng cộng 2000 kim tệ, mua cái xe chạy bằng bình điện này xong thì cũng sắp lên cấp được rồi.
Lại bỏ thêm 1000 kim tệ mua mười cây ăn quả các loại để trồng.
Như thế thì hệ thống mua sắm cũng thuận lợi lên cấp bốn. Sau khi lên cấp bốn hệ thống mua sắm cũng có sự thay đổi, lại có thêm một chức năng mới, bắt đầu bán động vật.
Hiện giờ ở cấp bốn chỉ có thể bán gà và thỏ, nhưng như thế thì Liễu Tô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Cô tin theo sự thăng cấp của hệ thống mua sắm, các loại động vật có thể bán chắc chắn sẽ ngày càng nhiều, cô có thể được tự do ăn thịt rồi.
Mặc dù thấy gà và thỏ, nhưng hiện giờ Liễu Tô cũng không mua ngay, ngày mai cô phải đến căn cứ nữa, nếu như có thể cô định mua chút vật liệu để dựng ổ gà và chuồng thỏ.
Đến khi đã chuẩn bị đầy đủ rồi thì mua gà và thỏ về.
Hơn nữa cô cũng chưa từng nuôi động vật, không biết nên nuôi như thế nào, nếu như có thể ngày mai cô còn định mua mấy loại sách dạy nuôi động vật.
Đây là những việc ngày mai phải làm khi đến căn cứ, phải nhớ kỹ từng thứ một.
Đến khi Liễu Tô kiểm tra xong mảnh đất cuối cùng thì ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, trời đã tối rồi.
Hệ thống mua sắm này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không bán những đồ ăn đã nấu sẵn, nếu không Liễu Tô đã có thể tiết kiệm được thời gian nấu cơm.
Ban đầu Liễu Tô nghĩ hay lắm, bữa nào cũng phải ăn thật ngon, suy nghĩ thì tốt, nhưng hiện thực lại vả cho tới tấp.
Thời gian cô dành cho nấu cơm thật sự không nhiều.
Làm ruộng sau mạt thế, để thực vật sinh trưởng thì không thể thiếu dị năng của dị năng giả, trừ việc này ra còn phải tưới nước, nhổ cổ các loại.
Cỏ dại lại mọc vô cùng nhanh, nếu như để mặc một ngày, bọn chúng có thể đoạt hết toàn bộ chất dinh dưỡng của lương thực.
Đây là chuyện vặt vãnh nhưng lại chiếm phần lớn thời gian.
Liễu Tô vì muốn nhanh chóng thoát nghèo gia nhập giới trung lưu, mà một lần trồng tận tám mẫu ruộng, chỉ có một mình cô chăm sóc, mệt đến nỗi không ngẩng nổi đầu không mở nổi mắt, về cơ bản mỗi ngày đều là làm mấy việc đồng ruộng.
Quyết tâm mạnh mẽ lúc ban đầu đã biến mất rồi.
Tối hôm nay cũng thế, nấu một nồi bánh canh cà chua lấp cho no cái bụng là xong chuyện.
Nếu như trong nhà mà nuôi động vật, Liễu Tô cảm thấy có thể cô sẽ chẳng còn hơi mà thở.
Thế là suy nghĩ phải thuê một người về làm lại lóe lên trong đầu, nhưng ngẫm đi nghĩ lại rồi lại thôi, bên cạnh Liễu Tô chẳng có ai đáng tin cậy, thôi chờ thêm thời gian nữa vậy.