Đạo trưởng giải thích:
“Thuật xem chữ, cốt lõi nằm ở việc quan sát con người. Con có để ý không, ông ta vừa bước vào ánh mắt đã không ngay thẳng. Con từng thấy người nào xem tướng, đoán bát tự mà nhìn thẳng người ta chưa?”
Tôi nghĩ kỹ rồi đáp:
“Đệ tử bình thường ít tiếp xúc, nên không quan sát kỹ được.”
Đạo trưởng nói tiếp:
“Những người hành nghề kiểu này, khi nhìn người đều dùng ánh mắt liếc xéo. Vì sao phải liếc xéo? Là vì muốn tranh thủ lúc người ta không chú ý mà âm thầm quan sát thần sắc, cử chỉ. Lão già hôm nay là dân chuyên nghiệp, ngay từ ánh mắt đã bán đứng hắn rồi.”
Tôi thành thật nhận lỗi:
“Đệ tử đúng là chưa học được cách quan sát nên mới không nhận ra thân phận của hắn.”
Tôi thực lòng muốn học môn quan sát này, liền nói luôn:
“Xin sư phụ chỉ dạy nhiều hơn.”
Đạo trưởng giảng tiếp:
“Người có hai kiểu nói chuyện: một loại là ‘nói thường’, tức là thân phận thế nào nói năng thế ấy. Một loại là ‘nói giả’, cố tình nói khác đi để che giấu thân phận, ví như rõ ràng có học vấn mà giả ngu, rõ ràng có địa vị lại giả làm kẻ bần hàn. Đối với loại người này, chỉ cần khéo léo dẫn dắt vài câu, con sẽ nhìn thấu ngay.”
Tôi hỏi:
“Làm sao dẫn dắt?”
Đạo trưởng đưa ví dụ:
“Hồi trước có người muốn nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe, nhưng thật ra cơ thể hắn không bệnh tật gì, không đủ tiêu chuẩn. Đến bệnh viện kiểm tra, hắn nói mình bị điếc, bác sĩ gõ chuông nhỏ, hắn nói không nghe. Cuối cùng bác sĩ kết luận trên giấy kiểm tra: hoàn toàn bình thường, không được nghỉ hưu.”
Tôi hỏi tiếp:
“Bác sĩ làm sao biết hắn nghe được?”
Đạo trưởng bật cười:
“Bác sĩ gõ chuông bên tai hắn, hắn liền theo phản xạ nghiêng đầu.”
Nghe vậy tôi cũng phá lên cười.
Đạo trưởng nói tiếp:
“Bất cứ chuyện gì cũng không thể qua mặt nổi phản xạ có điều kiện.”
Tôi gật đầu khâm phục:
“Quả thực là một môn học vấn.”
Đạo trưởng lúc này mới nói ra trình tự học tập dành cho tôi:
“Muốn học được môn này, từ hôm nay, con bắt đầu đọc y thư.”
Tôi sửng sốt:
“Sao lại đọc y thư?”
Đạo trưởng thản nhiên:
“Sau này con sẽ hiểu thôi.”
Đạo trưởng Hồng Nhất chọn mấy cuốn sách y học cho tôi đọc. Có lẽ tôi có duyên với Đông y, đọc sách nhanh hơn hẳn bình thường, đạo trưởng thỉnh thoảng kiểm tra bất ngờ, tôi đều đối đáp trơn tru.
Về sau, thầy còn đưa cho tôi cuốn sách “Nốt Ruồi Và Sức Khỏe” (《痣与健康》), đây không phải sách mê tín mà là công trình học thuật do danh nhân viết lời tựa, tôi đọc mê mẩn không dứt.
Một buổi chiều rảnh rỗi, thầy bắt đầu kiểm tra tôi:
“Có di truyền không?”
Tôi trả lời dứt khoát:
“Phần lớn trường hợp là di truyền.”
Thầy hỏi tiếp:
“Nếu con thấy người nào da trắng ít nốt ruồi thì con nói thế nào?”
Tôi biết đây là lúc cần vận dụng kiến thức linh hoạt, liền đáp:
“Cha mẹ của người này, hoặc cả hai, đều có làn da trắng sạch, rất ít nốt ruồi.”
Thầy hỏi tiếp:
“Mỗi người trung bình có bao nhiêu nốt ruồi trên người?”
Tôi đáp:
“Bình thường không quá hai mươi cái.”
Thầy lại hỏi:
“Thế nào gọi là nốt ruồi sáng, nốt ruồi tối?”
Tôi trả lời:
“Những nốt ruồi lộ ra ngoài da, dễ nhìn thấy gọi là nốt ruồi sáng; còn những cái khuất như ở ngực, lưng, gan bàn chân, mông, nách gọi là nốt ruồi tối.”
Thầy hỏi tiếp:
“Những đốm đỏ trên người gọi là gì?”
Tôi đáp:
“Không gọi là nốt ruồi, mà là u mạch máu (血管瘤).”
Thầy hỏi:
“Điều đó biểu hiện điều gì?”
Tôi đáp:
“Biểu hiện mạch máu bắt đầu xơ hóa, lưu thông kém, có vấn đề ở gan.”
Thầy hỏi:
“Nếu đã kết hôn thì quan sát như thế nào?”
Tôi lắc đầu thật thà: “Đệ tử không biết.”
Thầy mỉm cười: “Rất thành thật.”
Tôi hỏi ngược lại: “Thầy quan sát kiểu gì?”
Đạo trưởng lắc đầu đáp: “Không có tiêu chuẩn nhất định, phải tùy người mà xét, không nói ra, để họ tự lộ.”
Tôi thầm nghĩ: “Lần trước thầy xem vẫn đoán ra người ta kết hôn rồi mà? Chắc tại công phu của mình chưa đủ, thầy chưa chịu truyền thụ.”
Sau hai tháng đọc sách y học, tôi cuối cùng có cơ hội thực hành.
Hôm đó, có một người phụ nữ đến đoán chữ. Cô ta viết một chữ “成” (Thành), đoán về hôn nhân. Thầy giao cho tôi trả lời trước.
Tôi nhớ tới phép tách chữ thầy dạy, chữ “成” do hai bộ hợp lại: một phần giống như chữ “厅” (sảnh), một phần là “戈” (mác). “戈” có nghĩa là “động binh đao”.
Tôi thử nói:
“Chữ ‘成’ biểu thị hai người đang xảy ra mâu thuẫn, có phải vậy không?”
Người phụ nữ gật đầu.
Tôi hiểu ngay, mâu thuẫn này không nhỏ, chắc đến mức ly hôn rồi nên mới đi xem chữ, liền nói luôn:
“Hiện tại giống như nước với lửa, e là không ly hôn không được.”
Người phụ nữ thở dài, u uất đáp: “Ừ.”
Tôi nhìn thầy, không biết tiếp tục thế nào.
Thầy tiếp lời, hỏi người phụ nữ: “Ý cô thì sao? Muốn ly hay muốn hòa?”
Người phụ nữ phẫn nộ đáp: “Ly! Tôi chịu đủ rồi!”
Thầy khẽ cười: “Đã một chữ là ly, cần gì phải xem chữ nữa? Ly luôn cho rồi.”
Người phụ nữ im lặng.
Thầy đâm thẳng vào chỗ đau của cô ta: “Cô muốn ly nhưng không dám ly.”
Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi: “Thầy sao dám chắc như vậy?”
Thầy nói thẳng: “Nếu thật sự quyết ly, cô không tới đây làm gì, nếu chẳng có ý ly, cũng không cần tới. Cô chỉ vì lưỡng lự, do dự nên mới cần người khác quyết hộ.”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Thầy có thể giúp tôi tham mưu không?”
Người phụ nữ kể lể từ việc chồng mình theo đuổi ra sao, từng yêu chiều cô ấy thế nào, sau kết hôn lại quản lý, kiểm soát, ghen tuông đủ kiểu, không cho cô tiếp xúc đàn ông bên ngoài...
Thầy bảo tôi tiếp tục: “Sơn Hồng, con nói tiếp đi.”
Tôi lập tức hiểu ra, đây là kiểu đàn ông ích kỷ. Theo cách thầy dạy, tôi mạnh dạn nói: “Chồng chị có một nốt ruồi đỏ sau gáy.”
Người phụ nữ kinh hãi: “Cậu quen anh ấy à?”
Tôi cười: “Chị nghĩ trùng hợp vậy sao?”
Người phụ nữ chợt tỉnh: “Không quen, nhưng đúng là có nốt ruồi đỏ thật.”
Tôi tiếp lời: “Nốt ruồi này gọi là khổ tình chí (苦情痣 - nốt ruồi khổ tình). Kiểu người này yêu ghét phân minh, yêu thì lên trời hái sao, lặn biển bắt rùa, hận thì cầm dao đuổi chém khắp phố.”
Nói tới đây tôi hơi khựng lại, nhìn sang thầy.
Thầy bổ sung:
“Sau gáy có nốt ruồi đỏ, còn là dấu hiệu phú quý, sau này có quý nhân phù trợ. Chồng cô chỉ là quá yêu cô, chưa đáng để ly hôn.”
Người phụ nữ dịu lại, gật đầu.
Thầy tiếp tục:
“Để tôi phân tích thêm. Trước khi cưới ngày nào anh ấy cũng quanh quẩn bên cô, nâng niu trong tay, sao lúc đó cô không ghét? Sau cưới vẫn yêu thương như vậy, tại sao lại ghét? Là tâm lý cô thay đổi thôi, anh ta không thay đổi.”
Người phụ nữ nói khát nước, tôi rót cho ly trà.
Nhớ lời thầy dạy, khát nước là biểu hiện cần được an ủi. Tôi biết cô ấy đã dao động, không còn kiên quyết ly hôn nữa.
Thầy bất ngờ tung chiêu cuối:
“Có một đạo lý cô nhớ kỹ: điều gì cô coi là khuyết điểm trước khi cưới, sau cưới lại chính là ưu điểm.”
Người phụ nữ đưa ly trà tới miệng, khựng lại.
Thầy giảng giải:
“Ví dụ đi ăn, trước khi cưới anh ấy tiết kiệm, gọi mỗi bữa một món mặn, một món rau, một bát canh, cô chê keo kiệt. Nhưng lấy về rồi, chính là người biết lo toan. Nếu gọi năm sáu món mà không làm ông chủ, sau này đói cả nhà.”
Người phụ nữ gật gù đồng tình.
Thầy nói tiếp:
“Đúng không? Anh ta trước khi cưới yêu cô chết đi sống lại, đó là ưu điểm. Lấy về rồi vẫn yêu vậy mà cô lại coi là khuyết điểm?”
Người phụ nữ bật cười, phun cả ngụm trà vào mặt tôi, vội vàng xin lỗi.
Tôi cười xua tay:
“Không sao, về nhà cũng cười lên, xịt ngụm trà vào mặt chồng, ngày mai nắng đẹp, từ nay xuân về hoa nở.”
Người phụ nữ cười đến không ngậm được miệng, rút tiền thanh toán, cảm ơn rồi ra về.
Sau đó thầy dạy tôi:
“Sau gáy có nốt ruồi đỏ liên quan đến y học, gan nóng thì dễ nổi nóng, nổi nóng thì dễ sinh kiểm soát, vợ đương nhiên thấy bị quản quá mức. Với hôn nhân do dự, chúng ta chỉ khuyên hòa, không khuyên ly. Người ta bỏ tiền, chúng ta giúp họ giải tỏa tâm lý. Muốn giải tỏa phải đọc sách nhiều, ngoài y học, con nên đọc cả bách khoa thư.”
Tôi thầm nghĩ học xem chữ cũng không dễ dàng gì, cái gì cũng phải biết. May mà tôi vốn mê đọc sách, chứ kẻ không thích đọc có muốn học cũng khó thành.
Mấy ngày tiếp theo chỉ là những vụ đoán chữ thường nhật không có gì đáng nói.
Tới thứ Sáu, có một người hàng xóm tới đoán chữ, lần này nhất định không thể sơ sẩy.
Láng giềng sống cạnh nhau, nếu không hòa thuận, chắc chắn ngày nào cũng gà bay chó sủa. Tôi nghĩ, lần này thầy nhất định phải cẩn thận, đoán không chuẩn, đồn ra ngoài là xong luôn.