Đây là câu chuyện có thật về cuộc đời tôi.

Khi tôi khoảng năm tuổi, có một ông thầy bói nhất định đòi xem tướng số cho tôi, nói rằng khi trưởng thành, tôi sẽ có khả năng nhìn thấu tâm tư người khác chỉ trong một ánh mắt, lại còn có danh có lợi.

Chuyện này nhanh chóng lan khắp cả làng, ai nấy đều tưởng tôi sẽ là một thần đồng. Cha mẹ tôi dốc toàn bộ sức lực của cả gia đình để cho tôi đi học. Nhưng cuối cùng, họ đã hoàn toàn thất vọng. Điểm tiếng Anh và Toán của tôi mãi mãi lẹt đẹt dưới mức sáu mươi điểm.

Uống không biết bao nhiêu loại thuốc bổ, chỉ số thông minh ở hai môn đó vẫn không tài nào cứu vớt nổi. Bằng tốt nghiệp cấp ba đã trở thành đỉnh cao học vấn của tôi. Mẹ tôi tức đến mức giậm chân mắng chửi ông thầy bói là đồ lừa đảo hồ đồ.

Tiếp theo, tôi lặp lại con đường quen thuộc của những đứa trẻ vùng quê: đi làm thuê xa nhà. Trở thành một nhân viên xào phở trong quán “Phấn Ca Quán” do chị gái và anh rể tôi mở ra.

Không nói nữa, nói nhiều cũng chỉ thêm chua xót, thôi thì tiếp tục xào phở vậy.

Đêm tháng Chín ở miền Nam vẫn nóng hầm hập như cái lò lửa.

Chị tôi hét to: “Vạn Sơn Hồng, lên thay phiên!”

Cánh tay tôi đau nhức rã rời, nhưng chị vừa quát lên, tôi liền thay ca cho anh rể, đổ dầu, đổ phở, tay bay lượn linh hoạt múc muối, nước tương, tỏi, hạt tiêu, một tay không ngừng đảo phở, tay kia liên tục tung phở lên cao.

Bánh phở bay lên từ trong chảo, rồi lại rơi xuống từ không trung.

Một lần, hai lần, ba lần, nhìn chẳng khác gì màn trình diễn xiếc.

Lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu… cánh tay tôi bỗng không còn nghe theo sai khiến, không còn đủ sức nâng chảo lên nữa.

“Choang!”

Chiếc chảo nặng nề rơi thẳng xuống đất, vàng, trắng, xanh… rơi vung vãi khắp nơi.

Ánh mắt của thực khách đồng loạt đổ dồn về phía tôi.

Anh rể tôi phóng thẳng tới, cầm lấy một chiếc chảo khác, chưa đầy một phút, màn trình diễn đặc sắc lại tiếp tục.

Chị tôi cúi rạp người dọn dẹp bãi chiến trường, liếc tôi một cái, trầm giọng mắng: “Đồ bỏ đi!”

Cứ tiếp tục thế này, đời tôi coi như bỏ đi thật rồi, ngày ngày xào phở, đêm đêm xào phở, ngoài luyện được chút sức tay ra thì chẳng có chút thành quả gì.

“Đứng đây làm gì? Không làm được thì về nghỉ ngơi đi, đứng đây làm trò cười cho người ta à!”

Chị nhìn tôi đầy chán ghét. Tôi giận dỗi quay về ký túc xá.

Từ khi tôi tới U Hương làm phụ việc cho chị, trong lòng tôi đã bắt đầu trỗi dậy.

Ngay tháng đầu tiên, tôi đã đề nghị chị tôi mua lại cửa hàng thu mua phế liệu ở bên cạnh, thuê thêm vài đầu bếp chuyên xào phở, mở rộng kinh doanh.

Chị tôi trừng mắt: “Mày chỉ muốn lười biếng! Thuê thêm người, nhỡ đâu lỗ vốn thì sao?”

Tháng thứ hai, tôi lại đề nghị chị mở thêm mô hình buffet vào ban ngày, chị lại mắng: “Không muốn làm thì cút về đi!”

Tôi đề nghị không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Tôi trở thành một cái máy, mỗi ngày chỉ biết lặp đi lặp lại động tác tung phở, rơi phở.

Mệt đến mức chuyện ném phở không lên nổi đã xảy ra nhiều lần, chuyện bánh phở văng đầy đất như đêm nay không phải lần đầu, cũng chẳng phải lần cuối.

Tiếng động bên ngoài dần lắng xuống, sắp dọn hàng rồi, tôi nhìn điện thoại, đã một giờ sáng.

Tôi ngồi cô đơn trên giường, tay càng lúc càng đau nhức, trong lòng thầm nghĩ, chắc họ cũng sẽ hỏi thăm tôi một câu chứ?

Cho tới lúc dọn hàng xong, chẳng ai đoái hoài tới tôi.

Tôi tức tối, chộp lấy cái gối đập mạnh xuống đất, đập trúng quyển sách trên tủ đầu giường.

Quyển sách lung lay suýt rơi nhưng vẫn bám lại trên mép. Đó là cuốn tôi nhặt được từ bãi phế liệu mấy hôm trước.

Tên sách là 《Những ý tưởng vàng trong kinh doanh》. Tôi cầm lên đọc, dù sao cũng chẳng ngủ được.

Sách kể rằng, có người thu mua phế liệu không kiếm được tiền, nhưng đem phế liệu nấu chảy đúc thành tượng Phật thì kiếm được bộn tiền.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ “tượng Phật”, mắt không rời khỏi được. Bỗng tôi đập mạnh đùi: Có cách rồi!

Tôi quyết định tạo ra một truyền thuyết, vì chị tôi rất tin Phật.

Tôi nào ngờ được, ý tưởng này lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

Tôi đặt mua một khuôn đúc tượng Phật trên Taobao, kích cỡ bằng đồng xu một tệ.

Ngày hôm sau sau khi nhận được khuôn, vào lúc một giờ sáng, tôi lặng lẽ thức dậy, mang theo một cái búa và thang chữ A, đến dưới gốc cây lớn.

Tôi trèo lên thang, dùng búa từng nhát từng nhát đóng khuôn tượng Phật vào thân cây.

Đóng xong, tôi trèo xuống.

Một tháng, hai tháng, ba tháng… tôi thường xuyên lén lút ra thăm, còn dùng xilanh bơm chút dung dịch dinh dưỡng quanh khuôn tượng Phật.

Tới mùa xuân năm thứ hai, khuôn tự rơi ra, thân cây đã mọc ra một pho tượng Phật sống động như thật.

Tháng Ba, cửa hàng phế liệu bên cạnh đóng cửa. Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch hành động.

Một chiều nọ, tôi rủ chị ra đánh cầu lông.

Tôi đã giấu sẵn một quả cầu lông trên cây trước cửa hàng phế liệu, đến lượt tôi giao cầu, tôi làm động tác giả, nhét cầu vào túi quần, rồi hét to: “Đánh bay rồi, bay lên cây rồi!”

Chị tôi tỏ vẻ tiếc nuối.

Tôi nói: “Để em trèo lên lấy!”

Nói xong, tôi bê thang tới, trèo lên đúng chỗ giấu quả cầu, cố tình run lẩy bẩy, trượt chân rơi xuống, ngồi phịch dưới đất, nửa ngày không nói gì.

 “Em sao vậy?”

Chị tôi quỳ xuống lay vai tôi.

Tôi thấp giọng: “Có cái gì kỳ lắm!”

“Cái gì?”

“Trên cây có… có một pho tượng Phật!”

Chị tôi vội vàng trèo lên, thấy đúng là có một pho tượng Phật sống động như thật mọc giữa chạc cây, vội tụt xuống, kéo tôi ra một góc, hỏi nhỏ:
“Sao lại có tượng Phật trên cây vậy?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Ngày phát tài của chúng ta tới rồi.”

“Phát tài?”

Chị tôi tròn mắt không hiểu gì.

Tôi thấp giọng nói: “Tại sao cửa hàng phế liệu làm ăn ế ẩm?”

“Sao vậy?”

“Phế liệu bẩn thỉu chất đống ở đó, mạo phạm thần Phật nên mới không làm ăn được.”

“Nói cũng có lý, cửa hàng phế liệu đó bao năm nay cứ sống dở chết dở, hóa ra là do trên cây có tượng Phật.”

“Nếu mình mua lại cửa hàng phế liệu, mở rộng quán phở, ngày ngày cơm canh nóng hổi cung phụng tượng Phật, chắc chắn được thần linh phù hộ, buôn bán phát đạt.”

Chị tôi nghe xong, há hốc miệng hồi lâu chưa ngậm lại được.

“Mà nếu mình không ra tay, nhỡ người khác phát hiện, mua lại mở quán phở thì sao? Chẳng phải họ sẽ phát tài à?”

Chị tôi sững người, lập tức gọi anh rể tới.

Anh rể tôi phấn khích nói: “Đây chẳng phải là Phật tổ hiện linh phù hộ chúng ta sao? Tại sao cầu lông của Sơn Hồng lại bay đúng vào đó?”

Chị tôi nghĩ một lát rồi nói: “Hay là mời đạo trưởng Hồng Nhất tới xem phong thủy đi. Nếu ông ấy nói có thể mở rộng, mình làm luôn.”

Tôi xung phong nhận việc: “Để em đi mời đạo trưởng.”

Đạo trưởng Hồng Nhất rất nổi tiếng quanh đây, mỗi lần tôi đi chợ mua đồ đều ngang qua cổng nhà ông, nhưng chưa bao giờ dám bước vào.

Ngày hôm sau, tôi tới nhà đạo trưởng.

Nhà ông có một cái sân, cổng vòm treo tấm biển đề ba chữ “Du Nhiên Cư”.

Đứng trước cổng, tôi chần chừ. Nếu ông đạo trưởng tới xem rồi nói không mở rộng được thì sao? Chẳng phải công sức tôi đổ sông đổ biển à?

Đạo trưởng từ xa đã trông thấy tôi. Ông tóc bạc phơ, nửa nằm trên ghế mây trong sân, nhìn tôi đầy hiếu kỳ.

Tiến không được, lùi chẳng xong.

Tôi lấy hết can đảm bước vào: "Chào đạo trưởng, cháu chỉ tiện đường ghé vào tham quan thôi ạ, nhà cháu mở quán phở ở ngã ba phía trước."

“Tham quan thì cứ vào xem.”

Tôi nói: “Cháu muốn nhờ thầy giúp đỡ một chuyện.”

Đạo trưởng liếc tôi một lượt: “Nói đi.”

“Nhà cháu chỗ đó là ngã ba giao thông, công nhân đi lại đông, nếu mở rộng chắc chắn buôn bán sẽ rất tốt. Nhưng chị cháu nhát gan, lại rất cố chấp, cháu khuyên mãi không nghe.”

Đạo trưởng nở nụ cười khó hiểu, như nhìn thấu tâm can tôi: “Ý cháu là muốn ta đi khuyên chị cháu đúng không?”

“Chị cháu rất tin những thầy như thầy ạ.”

Ông cười khẩy một tiếng: “Trẻ con còn nhỏ tuổi mà đã không đi đường chính đạo, bày mấy trò lừa lọc vặt vãnh thế này à? Làm ăn phải lấy chữ “thành” làm gốc, đạo học càng phải lấy chữ “thành” làm đầu.”

Tôi cứng đờ người, như bị ông đạo trưởng tát cho một cái thật mạnh, tinh thần rớt xuống đáy vực.

Ông trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: “Nếu cháu mời ta tới tận nơi xem xét, ta cũng có thể đi một chuyến.”

Tôi không dám chắc, lỡ ông xem xong bảo không được thì sao?

Đạo trưởng phe phẩy quạt.

Tôi nhìn ra ông cũng có hứng thú nhận mối này, bèn dò hỏi: “Danh tiếng của thầy cháu nghe đã lâu, nhưng nhà cháu làm ăn nhỏ, chỉ sợ không mời nổi thầy thôi ạ.”

Tôi đang thăm dò giá cả.

Ông liếc tôi, cười: “Tuy nói là phải đích thân xem nhưng chỉ nhìn qua vài dấu hiệu cũng thấy được chút manh mối rồi.”

Dấu hiệu? Tôi ngơ ngác.

Đạo trưởng ngoắc tay: “Vào ngồi chơi chút đi.”

Tôi cắn răng bước vào. Trên tường treo bức thư pháp: “Đạo khả đạo, phi thường đạo”.

Ngồi xuống, ánh mắt tôi rơi vào tấm biển nhỏ trên bàn, lòng càng thêm thấp thỏm. Trên đó viết lạnh lùng bốn chữ: “Không mặc cả giá”.

Nghe nói đạo trưởng này xem phong thủy giá trên trời.

Ngồi đối diện ông, hai chân tôi run lẩy bẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play