Sau một tuần, chuyện của Đông Tử đã tạm ổn: bị chuyển xuống đơn vị phường để “rèn luyện”.
Chiều thứ Bảy, trời sắp tối, tôi chuẩn bị rời Du Nhiên Cư, Đông Tử bước vào với túi vải to trên tay, chưa kịp nói đã bật khóc rồi quỳ xuống:
“Thầy ơi, con cảm ơn thầy nhiều lắm!”
Sư phụ vẫn giữ nét mặt bình thản:
“Ngồi dậy đi, sau này làm gì cũng phải cẩn thận.”
Đông Tử nghiêm túc gật đầu. Tôi tiễn anh ra cổng rồi khẽ nói với anh:
“Thật ra, anh không cần mang quà quý như vậy, thầy chẳng thiếu gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play