Ngày đầu tiên đi làm, đạo trưởng đưa tôi hai quyển sách, một quyển tên là 《Làm Thế Nào Để Chọn Ngày Lành》, quyển kia tên là 《Bí Kíp Đoán Chữ》. Ông nói:
“Một tháng đọc xong hết.”
Tôi chỉ mất nửa tháng đã đọc xong.
Đi làm, tôi lí nhí nói:
“Thầy, thầy có thể đổi cho con hai quyển sách khác không ạ?”
Thầy liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi:
“Đoán chữ có mười phương pháp nào?”
Tôi vốn có trí nhớ tốt, liền đọc vanh vách:
“Đoán theo đầu chữ, đoán theo chân chữ, đoán theo nét giữa, đoán bao quanh, đoán phá giải, đoán thêm nét, đoán bớt nét, đoán đối ứng, đoán trích chữ, đoán theo hoa mai.”
Tôi hít một hơi rồi đọc tiếp:
“Ngoài những phép đoán cơ bản này, còn có ba phương pháp: tượng hình, hội ý, chuyển chú…”
Đạo trưởng khẽ gật đầu. Đúng lúc ấy, có hai cô gái bước vào.
Một cô gầy, một cô béo.
Cô gái gầy giục cô béo:
“Viết đi, viết một chữ để sư phụ đoán xem chuyện hôn nhân thế nào.”
Cô béo lưỡng lự viết ra một chữ “Tín” (信 – Tin tưởng).
Cô gái gầy nói với đạo trưởng:
“Thầy xem giúp em họ của con chuyện hôn nhân.”
Nhưng đạo trưởng bất ngờ hất cằm về phía tôi, bảo:
“Để cậu ấy đoán cho các cô đi.”
Bài kiểm tra tới nhanh quá rồi! Ban ngày tôi đi theo học việc, ban đêm đọc sách thuộc lòng, tự tin cũng có phần chắc chắn, thôi thì thử trổ tài một phen.
Tôi dõng dạc nói: “Các cô không phải đến xem chữ.”
Cô gái gầy vội giải thích: “Dạ bọn em tới xem chữ mà.”
Tôi lắc đầu:
“Đừng nói dối, các cô đi ngang qua sân, thấy tò mò nên nảy ra ý định vào thử chơi thôi.”
Cô gái gầy mặt đỏ bừng, cô béo còn đỏ tới tận mang tai.
Cô gầy cười ngượng: “Cậu nói đúng rồi.”
Đạo trưởng khoanh tay đứng đó, mặt không biểu cảm. Tôi biết ông đang giả vờ thôi, thực ra trong lòng chắc chắn rất hài lòng.
Tôi liếc qua chữ “Tín”, rồi nói với cô béo:
“Hôn nhân của cô chỉ có nở hoa mà không kết quả.”
Cô béo ngơ ngác: “Ý cậu là sao?”
“Tức là thường xuyên có người giới thiệu bạn trai cho cô, có người vừa gặp mặt một lần đã mất hút, có người nói chuyện vài hôm rồi cũng chẳng tới đâu, nói chung cứ hẹn hò ai là đổ bể nấy.”
Mặt cô béo đỏ gay, cô gái gầy nhịn không nổi xen vào hỏi:
“Tại sao lại vậy?”
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.
Cô béo sốt ruột hỏi tiếp:
“Thầy à, sao lại như vậy ạ?”
Tôi quả quyết nói: “Cô là người không có chính kiến.”
Cô gái gầy kinh ngạc, ngửa người ra sau:
“Đoán quá chuẩn luôn! Sao chỉ từ một chữ 'Tín' mà cậu biết được tính cách của cô ấy vậy?”
Tôi chỉ vào chữ “Tín”:
“Chữ này tách ra gồm chữ 'Nhân' (人 – người) và chữ 'Ngôn' (言 – lời nói).”
Hai cô gật đầu lia lịa.
"Một người đứng bên cạnh nói chuyện, chính là lời của người khác. Hôm nay cô gặp một người, bạn thân bảo anh ta thấp quá, vốn dĩ cô thấy ổn, nghe xong thì không quen nữa. Ngày mai lại gặp người khác, có người nói anh ta hiền quá, lại thôi. Ngày mốt gặp người khác, người ta bảo anh này mồm mép dẻo quẹo, không đáng tin, lại cắt đứt. Tóm lại, cô cứ bị lời người khác làm dao động.”
Càng nghe, mặt cô béo càng đỏ, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
Cô gái gầy cười đến đập bàn đập ghế:
“Nói đúng quá! Giống như cậu chứng kiến tận mắt vậy đó.”
Tôi lén liếc đạo trưởng, thấy ông khoanh tay đứng im, mặt không biểu cảm.
Cô gái gầy nói tiếp:
“Tôi còn thiếu đôi chân, muốn mượn một chân tới quỳ lạy cậu. Vậy, em họ tôi sau này có lấy được chồng không?”
Tôi nói:
“Sau này thích ai thì cứ tin vào cảm giác của bản thân, đừng nghe người ta nói vớ vẩn.”
Cô gái gầy cảm ơn rối rít, đếm tiền trả công, kéo em họ ra về.
Đạo trưởng khẽ gật đầu:
“Cũng được, căn cơ khá linh mẫn.”
Nửa tiếng sau, lại có một cô gái mặc váy đỏ bước vào, vừa vào đã mỉm cười với đạo trưởng.
Đạo trưởng nhìn cô, mặt vẫn dửng dưng.
Cô gái nói:
“Thầy ơi, giúp con xem chuyện hôn nhân với ạ.”
Tôi đưa giấy bút cho cô.
Cô viết một chữ “Lập” (立 – đứng lên).
Tôi nhìn chữ “Lập”, trong lòng không chắc chắn. Lúc nãy chữ “Tín” tôi dùng phép tách chữ, tách thành hai bộ phận để đoán.
Còn chữ “Lập” này không thể tách ra, vậy chỉ có thể dùng phép “thêm nét”, nhưng thêm nét gì đây?
Đạo trưởng không giao cho tôi, chỉ quét mắt nhìn qua rồi chậm rãi nói: “Cô muốn ly hôn à?”
Cô gái sững người, tôi cũng giật mình kinh hãi, chỉ một chữ “Lập”, sao thầy biết cô ấy muốn ly hôn?
Cô gái nhẹ gật đầu.
Đạo trưởng chậm rãi giải thích:
“Chữ 'Lập' chính là một nửa trên của chữ 'Tân' (辛 – cay đắng, khổ sở).”
Thầy dùng chính là phép thêm nét, thêm một nét ngang thành chữ “Tân”.
“Cuộc hôn nhân này của cô, mười phần khổ cực. Để tôi phân tích kỹ hơn cho cô nghe.”
Cô gái mặc váy đỏ ngồi chúi người về phía trước.
“Cuộc hôn nhân của cô hoàn toàn do cô quyết định, người nhà ai cũng phản đối, không ai ủng hộ cô. Nhưng cô như bị trúng bùa mê thuốc lú, nhất quyết đòi cưới.”
Mắt cô gái trợn tròn kinh ngạc, vội hỏi:
“Có thể cứu vãn được không thầy?”
Đạo trưởng nhíu mày:
“Vừa nãy tôi chỉ luận chữ, nói theo chữ mà ra thôi. Còn muốn biết có cứu vãn được không thì phải nghe cô kể rõ tình hình.”
Cô gái cúi đầu im lặng hồi lâu, sau mới ngẩng mặt lên:
“Con nhịn lâu rồi, ít tâm sự với ai. Nay thầy nói quá đúng, con kể hết cho thầy nghe vậy.”
Cô gái bắt đầu kể về câu chuyện thương tâm của mình.
Cô là người Hà Nam, tới U Hương làm nhân viên massage chân. Khi làm việc, cô quen một thanh niên bản địa.
Người này đối xử với cô rất tốt, thường xuyên chọn cô để massage, còn mời cô đi ăn đêm.
Đi tới đi lui, hai người nảy sinh tình cảm, xác định quan hệ yêu đương. Chàng trai đưa cô đi xem phim, ăn khuya, hát karaoke.
Cô gái báo tin yêu đương về quê, cả nhà đều phản đối kịch liệt, bảo quê Hà Nam cách U Hương ngàn dặm, sau này con gái chẳng thể chăm sóc cha mẹ được.
Nhưng cô vẫn cố chấp, cãi nhau với người nhà, nhất quyết phải cưới.
Hai người không tổ chức lễ cưới chính thức, chỉ đi du lịch một chuyến coi như kết hôn.
Nửa năm sau, cô phát hiện người đàn ông đó là con nghiện.
Cô ôm anh ta khóc, khuyên chồng sửa đổi.
Người chồng cũng khóc, xin lỗi cô, hứa sẽ cai nghiện.
Cứ vậy thành một vòng luẩn quẩn: mỗi lần cô ôm chồng khóc một trận, anh ta thề một lần, sau đó lại tái nghiện, lại khóc lóc, rồi lại tái nghiện…
Nghe xong câu chuyện, đạo trưởng hỏi lại:
“Cô có tin anh ta có thể cai nghiện không?”
Cô gái lắc đầu đầy tuyệt vọng.
Đạo trưởng nhìn cô:
“Tôi chỉ xem chữ thôi, chuyện giải quyết thế nào, tôi không dám khuyên cô, cô tự suy tính lấy.”
Cô gái gật đầu, lau nước mắt, đếm tiền rồi rời đi.
Đợi cô đi khỏi, tôi hỏi:
“Thầy ơi, sao chỉ nhìn chữ 'Lập' thôi mà thầy biết cô ấy muốn ly hôn ạ?”