Yến Tiểu Muội sinh non. Hai đứa bé mới ra đời, sữa mẹ không đủ, đành phải dùng nước cơm thay thế.

Nghe thì tưởng không to tát gì… Nhưng kỳ thực là đại họa.

Hai tiểu tử tuy là sinh thiếu tháng, lại có cái cổ họng như chuông đồng, gào một tiếng vang khắp xóm, trung khí mười phần. Cứ mỗi một canh giờ rưỡi lại đói, lại khóc, lại giãy, y như muốn đòi mạng.

Ban ngày còn có thể xoay sở, đến đêm thì... đúng nghĩa là tra tấn sống. Tiếng khóc như xé rách màng nhĩ, dẫu là người sắt cũng không thể yên giấc. Yến Hoài dù có là cao thủ ngủ nướng mấy đời cũng bị tra đến điên cuồng, huống gì là đôi vợ chồng trẻ cùng phòng trực tiếp với hai đứa nhỏ.

Ban đêm không ngủ được, Yến Tiểu Muội vốn đã thiếu sữa càng ít hơn. Con không đủ bú, chỉ có thể đút nước cơm. Mà ăn không no thì sao? Đói mau. Đói mau thì sao? Khóc to. Càng khóc to càng mệt, càng mệt lại càng gào lâu. Một vòng tuần hoàn ác tính cứ thế kéo dài...

Mới chưa đầy nửa tháng, Yến Tiểu Muội thì sụp đổ, Ninh Vinh thì xác sống đội lốt người. Yến phụ và Yến mẫu viện cớ “đi tìm việc làm thêm ngoài”, ngày ngày trốn biệt tăm, lương ít cũng không ngại, miễn là có cơm ăn và không nghe tiếng khóc.

Yến Hoài thì tính... chuồn.

Hôm đó, chờ Ninh Vinh vừa tan ca về nhà, hắn lập tức chạy ra, khoác vai tỏ vẻ thân thiết:

“Muội phu à, ta biết ngươi một thân gánh vác, vô cùng vất vả. Ta…”

Ninh Vinh không nói lời nào. Mắt thâm quầng, thần sắc dại ra, mí mắt nâng không nổi, cả người như thể... bị rút hồn.

Yến Hoài nhìn người ta không thèm đáp, bèn tự gật đầu: “Vậy quyết vậy đi, ta đi trước nhé!”

Hắn vừa xoay người tới cổng, phía sau liền vang lên một tiếng rầm nặng nề.

“Tiểu Vinh Nhi?!” Yến Hoài quay đầu lại, hồn vía bay tán loạn. Ninh Vinh ngất lịm dưới đất, mặt không còn chút huyết sắc. Hắn vội lao đến, ôm đầu muội phu: “Uy! Tỉnh tỉnh! Muội phu à, tỉnh lại, ngươi đừng coi tiền như cỏ mà chết vội vậy chứ?!”

Yến Tiểu Muội từ trong phòng run rẩy bước ra, chưa kịp hỏi gì đã bị ca ca quát: “Quay về nằm nghỉ! Ta đưa Tiểu Vinh Nhi đi y quán!”

Yến Hoài vác người lên vai, chạy một hơi ba dặm rồi rẽ thêm hai dặm nữa, cuối cùng xông vào tiệm thuốc “Đồng Tâm Đường”:

“Lão nhân ơi cứu mạng! Cứu mạng cứu mạng! Muội phu ta sắp chết rồi!”

Đại phu bắt mạch xem sắc mặt, Yến Hoài sốt ruột bên cạnh không ngừng lảm nhảm:

“Ngươi nhất định phải cố hết sức cứu hắn! Đây là muội phu duy nhất của ta, là trụ cột Yến gia tương lai, là hy vọng phú quý của nửa đời sau ta đó!”

Tiểu dược đồng suýt nữa phun ra một ngụm cười. Gấp rút thế mà vẫn nghĩ cho mình được thì đúng là không ai bì kịp.

Lão đại phu nhướn mày liếc nhìn Yến Hoài một cái:
“Người này cơ thể suy nhược, khí huyết hư tổn, vì quá lao lực mà phát bệnh. Cần tĩnh dưỡng dài ngày, nếu không…”

“Không thì sao?” – Yến Hoài vội hỏi.

“Không thì e rằng... không còn bao nhiêu thời gian sống.”

“Cái gì?!” Yến Hoài quay ngoắt nhìn muội phu đang hôn mê, tức khắc bác bỏ: “Không được!”

Lão đại phu không đáp, chỉ bình thản nhìn hắn. Gương mặt tuấn tú kia hiện rõ mấy tầng biến hóa cảm xúc, cuối cùng... quyết tâm rõ ràng.

“Làm châm cứu cho hắn. Cho ta đơn thuốc tốt nhất, bổ gì đó cứ bổ hết vào.”

Sau khi kê đơn, lấy thuốc xong, Yến Hoài liền bế muội phu về.

Ngay khi họ rời đi, một đại phu khác ghé qua hỏi:
“Bạch đại phu, ngài vừa cho hắn đơn thuốc bổ thông thường thôi mà? Sao không nói thẳng?”

Bạch đại phu chỉ mỉm cười, nhìn theo bóng dáng thanh niên kia khuất dần.

Trên đường về, Yến Hoài thuê chiếc xe la, đặt Ninh Vinh nằm phía sau, rồi ghé qua tiệm vải bắt cha mẹ hắn đang làm công về nhà.

Yến phụ thấy con rể nằm mềm oặt liền hơi chột dạ.

Về đến nhà thì trời cũng sẩm tối. Cơm nước xong, Yến Hoài tuyên bố giữa nhà:

“Vì sức khỏe muội phu, vì tương lai Yến gia phát đạt, từ nay cha mẹ sẽ đảm đương nuôi dưỡng hai tiểu tổ tông.”

Yến phụ còn chưa kịp gật đầu thì nghẹn lại:
“Cái gì mà ta với nương ngươi chăm? Còn ngươi thì sao?!”

Yến Hoài thản nhiên hỏi lại:
“Chẳng lẽ để ta – một nam tử khỏe mạnh, tay to vai rộng – đi vắt sữa nuôi con?”

Yến phụ: “…”


Nhưng cái kế hoạch “chia sẻ gánh nặng” ấy… thật ra chẳng giúp được bao nhiêu.

Tiếng khóc trẻ con vang như chuông, mấy tấm ván ngăn cũng chẳng cản được. Người trong nhà chưa hết khổ, hàng xóm bắt đầu tới gõ cửa góp ý.

Một dì hàng xóm nói khéo: “Tiếng con nít khóc suốt đêm, thật sự khó ngủ quá…”

Yến lão nương bực mình, chặn lời:
“Thế giờ muốn sao? Muốn bóp chết nó để nó khỏi khóc chắc?”

Hàng xóm hoảng hồn, xua tay lui mất. Nói đùa cũng không nên dọa kiểu đó!

Đóng sầm cửa viện, Yến lão nương hầm hầm nói:
“Cái gì cũng ngại, nếu giỏi thì qua đây chăm! Chăm xong trả ta hai đứa bé khỏe mạnh, ta xin cảm tạ!”

Yến Hoài nhắc nhở nhẹ nhàng:
“Nương à, cẩn thận coi chừng Tiểu Vinh Nhi tỉnh lại, lôi ngươi ra tính sổ.”

Yến lão nương nghẹn lời, chỉ là miệng nhanh hơn não. Bà ta vội liếc mắt về phía đông sương phòng, thấy im lìm không động tĩnh mới dám thở ra nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play