Nhưng một tháng sau, khi đi làm về, Ninh Vinh thấy nhà mình bị bảy tám tên lực lưỡng vây kín, hàng xóm thì nhốn nháo bàn tán.

Lo cho vợ bầu trong nhà, hắn nhảy khỏi xe, xông vào: “Ban ngày ban mặt mà dám chiếm nhà dân!”

Hoàng quản sự cười mỉm: “Ninh tướng công, mấy tháng trước Yến tiểu ca dùng ngọc bội của ngài thế chấp vay năm mươi lượng bạc ở chỗ ta. Nay đồ trả lại, xin ngài thanh toán nốt số bạc ấy.”

Ninh Vinh chết đứng tại chỗ.

Hoàng quản sự còn giơ ngọc bội ra: “Ninh tướng công, đây chẳng phải bảo vật gia truyền nhà ngài sao?”

Ninh Vinh càng nghe càng rối: Gia truyền cái con khỉ! Năm đó nhà ta đói đến ăn vỏ cây, nếu có báu vật thì đã sớm đem bán rồi.

Hắn một mực phủ nhận, Hoàng quản sự bắt đầu lạnh mặt. Thời Chí lúng túng, nhưng nhớ lại đúng là hôm đó mình có mặt lúc Yến Hoài vay tiền, nên cũng thở phào.

Giữa sân, hai bên giằng co, Tiểu Muội bụng to chịu không nổi. Đúng lúc đó, Yến Hoài từ ngoài thong thả trở về, miệng còn gặm bánh nướng.

Thời Chí vội vàng nhào tới: “Yến hiền đệ! Ngươi có mượn tiền của Hoàng quản sự không?”

Mọi người dồn mắt nhìn. Cả sân im phăng phắc.

Yến Hoài nhai nhai một miếng, lắc đầu: “Không có.”

Nhà họ Yến cùng Ninh Vinh: May quá!

Đám người Hoàng quản sự: Xong đời rồi!

Thời Chí suýt ngã quỵ, nắm vai Yến Hoài lay bần bật: “Ta tận mắt thấy ngươi vay tiền mà!”

Yến lão nương lập tức ngã xuống đất gào khóc: “Trời cao có mắt xin soi xét! Chúng con có làm gì sai mà phải chịu oan ức thế này!”

Yến phụ nổi giận, túm lấy tay Hoàng quản sự kéo ra ngoài: “Đi, ra quan phủ mà nói! Không thể để ai muốn vu khống thì vu khống!”

Ông còn chỉ thẳng vào ngọc bội: “Một cục đá vụn cũng dám nhận là bảo vật truyền đời? Ngươi bị điên à?”

Cả nhà rối loạn cả lên, Hoàng quản sự tức đến nỗi gào lên: “Đủ rồi!”

Gã hất tay Yến phụ ra, nhìn qua Yến Hoài thì thấy hắn vẫn thản nhiên, lại nhìn sang Ninh Vinh – người mà hắn nghĩ là "cao thủ lừa đảo". Gã nghiến răng: “Ninh tướng công giỏi thật đấy. Nhưng đường dài mới biết ngựa hay, chúng ta cứ chờ xem!”

Ninh Vinh ngơ ngác: Ta làm gì sai??


Tiếng khóc vang lên, Yến Tiểu Muội bắt đầu chuyển dạ. Ninh Vinh hoảng loạn, bị Yến Hoài tát một cái tỉnh hẳn: “Ngây ra làm gì? Đưa vợ đi y quán! Ra khỏi phố rẽ trái ba dặm, rồi rẽ phải hai dặm, có cái Đồng Tâm Đường, đại phu ở đó không tệ.”

“À mà này, xe ngựa của đồng liêu ngươi vẫn đậu ngoài kia đấy.”

Đồng liêu: “…”

Sau một đêm dài, hai tiếng khóc oe oe vang vọng trong y quán.

Bà mụ bế ra hai đứa bé, cười rạng rỡ: “Chúc mừng Ninh tướng công, sinh đôi rồi! Hai cậu quý tử, song hỷ lâm môn!”

Ninh Vinh vội hỏi: “Vợ ta sao rồi?”

Bà mụ hơi khựng lại: “Tiểu nương tử kiệt sức quá độ, ngất đi rồi.”

Ninh Vinh hoảng hốt lao vào trong.

Yến Hoài trừng mắt: “Đưa hai đứa nhỏ cho ta.”

Yến phụ không biết từ đâu ló ra, dúi vào tay bà mụ ít tiền và trứng gà. Bà mụ mừng rỡ, vui vẻ cáo từ.

Yến phụ cũng không quên cảm ơn đồng liêu, dúi cho rổ bánh màn thầu với thịt dê.

Lúc này, Yến Hoài bế hai nhóc tì lẩm bẩm: “Mới bảy tháng mà đã gào ra ngoài, lại còn giữa đêm hôm. Không hiểu chuyện gì hết. Một đứa gọi là Ninh Tiêu, một đứa gọi là Ninh Cấm nhé, vừa vặn ‘cấm đi lại ban đêm’.”

Đồng liêu: “…”

Vì lo cho sức khỏe Tiểu Muội, cả nhà họ Yến ở lại y quán trông nom một đêm. Hôm sau, xác định mẹ con an ổn, mới rước về nhà.

Chưa được bao lâu, tiếng khóc trời long đất lở vang lên. Yến Hoài lập tức chạy biến.

Tối hôm trước hắn ôm hai đứa bé cả đêm, giờ có là sắt thép cũng đứt gân.

Vừa mới nằm xuống, mộng đẹp chưa kịp đến thì tiếng khóc lại vang lên. Hắn chui ra khỏi phòng, lết ra:

“Lại chuyện gì nữa đây…”

“Đói bụng đó!” Mẹ Yến bưng bát nước cơm đi ngang, vào đông phòng. Quả nhiên, tiếng khóc lập tức dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play