Hai đứa trẻ mới đó đã đến đầy tháng tuổi. Nhân dịp này, Ninh Vinh đã đặt một nhã gian ở tầng hai tửu lâu, mời bạn bè đồng nghiệp đến dự tiệc, phần lớn đều là những người thân thiết trong phủ, có cả Tôn Thường Dần – người trước đây từng giúp đỡ hắn.
Trong nhã gian, lời chúc mừng vang không dứt. Ninh Vinh vừa tiếp đãi khách, vừa giới thiệu Tôn Thường Dần với các đồng liêu, nói chuyện với ai cũng khéo léo lôi kéo Tôn Thường Dần vào.
Ninh Vinh không có tâm tư sâu xa gì, chỉ là thấy Tôn Thường Dần đối xử tốt với mình, lại cùng một quê, nên muốn đáp lễ cho phải đạo. Khách khứa hôm nay đều là người quen biết, chỉ có Tôn Thường Dần là ít giao tình, Ninh Vinh càng không thể để người ta cảm thấy lạc lõng.
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự thân thiết ấy, còn Tôn Thường Dần thì như được vớ được báu vật, vui đến suýt bật khóc. Vốn giữa tiến sĩ và đồng tiến sĩ vẫn luôn có khoảng cách khó vượt, vậy mà Ninh Vinh lại chủ động làm cầu nối, khiến khoảng cách ấy như không còn tồn tại.
Cả đám người tụ họp, ngâm thơ đối câu, bàn sách luận văn. Ai đọc thơ hay, Ninh Vinh đều thật lòng tán thưởng. Trông hắn chẳng khác gì chủ xị một buổi tụ hội văn nhân, quên mất hôm nay thật ra là tiệc đầy tháng con mình.
Mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng khóc con nít, mọi người mới chợt nhớ tới mục đích ban đầu.
Ninh Vinh đón lấy trưởng tử từ tay Yến Hoài, quay đầu cười nói với mọi người:
“Vị này là anh vợ ta, họ Yến, tên Hoài – một chữ một nét.”
Yến Hoài khẽ gật đầu, ra vẻ rụt rè. Mọi người liền nhao nhao khen:
“Yến huynh đệ thật là tuấn tú nho nhã.”
Bình thường gặp trường hợp này thì nên khách sáo đáp lại “Huynh đài quá lời.” Nhưng tên nhãi này chỉ ngẩng đầu, điềm nhiên gật gù:
“Các vị khen đúng. Ca ca đây vốn dĩ đã đẹp trai.”
Không khí trong phòng khựng lại chớp mắt.
Ninh Vinh chẳng hề để ý, còn nhẹ nhàng xoa đầu trưởng tử, mỉm cười giới thiệu:
“Đây là con trai trưởng của ta, tên là Ninh Tiêu.”
Vương tú tài: ???
Sau đó Yến Hoài lại bế nhị công tử lên cho mọi người nhìn, Ninh Vinh vẫn cười tươi:
“Đây là con trai thứ, tên là Ninh Cấm.”
Vương tú tài: !!!
Nối lại thành một câu “Cấm đi lại ban đêm”* là chuẩn khỏi chỉnh.
(*"Tiêu" nghĩa là "đêm", "Cấm" là "cấm đoán", ghép lại là “Cấm đi đêm”)
Hắn muốn hỏi: Anh vợ gì kỳ vậy? Sao Ninh Vinh không ngăn lại, còn chiều theo?
Tôn Thường Dần ghé tới, nhìn Ninh Tiêu cười tươi:
“Hai vị tiểu lang quân đáng yêu quá. Ta thấy rất giống Vinh đệ.”
Vừa đó mà cách xưng hô đã đổi từ “Ninh lang” thành “Vinh đệ”, cho thấy thân thiết cỡ nào.
Mọi người cũng nghe vậy mà nhìn kỹ lại, sắc mặt ngập ngừng. Hai đứa trẻ nhà họ Ninh đúng là khôi ngô, nhưng nói giống tám phần thì cũng hơi…
“Phải đó, giống phụ thân như đúc. Tất nhiên sẽ thừa hưởng tài hoa của Ninh huynh.”
“Phải phải, đúng thế…” Cả gian phòng ngập trong tiếng cười vui vẻ, chỉ riêng Vương tú tài là im như tượng đá.
Hắn còn đang cố điều chỉnh cảm xúc thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, khiến hắn giật nảy người.
Yến Hoài bĩu môi:
“Làm gì căng thế, ta đâu có ăn thịt người.”
Vương tú tài ngượng chín mặt, trong lòng thầm mắng: "Ngươi không ăn người, nhưng dọa người chết khiếp!"
Không kịp che giấu vẻ khó chịu, đã bị Yến Hoài bắt gặp.
“Ngươi không thích ta, ta cũng chẳng thích ngươi đâu.”
Yến Hoài hừ lạnh một tiếng, ôm bé con đi luôn, mặc kệ Vương tú tài đứng đó cứng đờ không biết phản ứng sao.
Ninh Vinh nhận ra có chuyện bên kia, ôm con lại gần:
“Vương huynh?”
Vương tú tài kịp lấy lại vẻ bình thản, khen Ninh Tiêu lanh lợi hiểu chuyện, thấy người lạ cũng không khóc, không quấy.
Ninh Vinh cười mà lòng như có bóng ma lảng vảng — nhà hắn hai đứa mà ngoan ngoãn vậy thì đúng là kỳ tích, giờ mỗi lần nghe tiếng khóc là hắn tim như thắt lại.
Hắn vội vàng chuyển chủ đề. Bên trong vang lên tiếng cười rộ, hóa ra là Yến Hoài và Tôn Thường Dần đang đấu khẩu cực kỳ náo nhiệt. Ninh Vinh tò mò bước qua, vừa thấy Yến Hoài là yên tâm phần nào.
“Đại ca, cũng không còn sớm, ta bảo tiểu nhị mang thức ăn lên nha?”
Mắt Yến Hoài sáng rực:
“Được! Ta đưa hai nhãi con… à không, hai cục vàng nhỏ cho mẹ trông.”
Hắn ôm bé con xuống lầu, vừa giao cho Yến lão nương trong xe ngựa thì bên trong đã vang lên tiếng khóc chói tai.
Yến Hoài tức thì không vui, quát cháu ngoại:
“Hồi nãy nhiều người nói cười rôm rả như vậy, các ngươi im thin thít. Giờ lão tử muốn ăn tiệc thì các ngươi gào lên như muốn banh xe? Thật đúng là thiếu đạo đức!”
“Oa a a a a ——!!”
Yến phụ và Yến lão nương dỗ mãi không được, đành hỏi con trai:
“Giờ làm sao đây?”
Yến Hoài mặt lạnh:
“Ta mặc kệ, giờ Thiên Vương có tới cũng đừng hòng cản ta ăn!”
Hắn vừa nhảy khỏi xe, đám trẻ lập tức khóc to hơn một bậc. Hắn còn chưa đi tới cửa tửu lâu, người qua đường đã bắt đầu vây quanh xe, cả phu xe cũng nhìn họ đầy nghi ngờ.
Yến phụ tái mặt, vội kéo con:
“Mau bế bọn nhỏ lên dỗ đi, không lại bị người ta tưởng bắt cóc trẻ con rồi bị đánh thì oan uổng lắm!”
Yến Hoài nhìn ánh đèn sáng choang trong tửu lâu, cắn răng căm hận.
Hắn ôm bọn nhỏ lại, tiếng khóc lập tức im bặt.
Ngay lúc đó, một đội quan binh đi tuần vén màn xe kiểm tra. Yến Hoài phải giải thích mãi, cuối cùng còn phải gọi Ninh Vinh xuống làm chứng, mới coi như ổn thỏa.
“Chỉ là hiểu lầm, vậy xin cáo từ, không quấy rầy Ninh tướng công nữa.”
Viên quan đội tuần cúi đầu với Ninh Vinh, hắn vội chắp tay cảm tạ.
Đội người đi xa rồi, Ninh Vinh vẫn còn khen:
“Quan binh trong kinh đúng là làm việc cẩn trọng, hết lòng tận tụy.”
Yến Hoài quay đầu nhìn tửu lâu, ánh mắt nóng rực. Hắn đói, thật sự đói, rất muốn ăn tiệc! Nhưng cứ hễ buông tay là hai tiểu tể tử lại gào khóc inh ỏi. Không còn cách nào, Yến phụ và Yến lão nương đành kéo hắn lại như lôi tù binh.
Ninh Vinh trở về nhã gian, kể chuyện xảy ra như chuyện cười, khiến bầu không khí lập tức rôm rả. Mọi người cụng chén, ngâm thơ, vô cùng vui vẻ.
Bên kia, Yến Hoài càng nghĩ càng tức. Trong xe ngựa lạnh như băng. Yến phụ nhìn vẻ mặt đen sì của con, lại nhìn hai cháu ngoại vô tội ngây thơ, bỗng thấy nhói lương tâm.
Cháu ông mũi còn chưa sạch, đâu chịu nổi cái tính ngang bướng của cậu nó. Nghĩ tới nghĩ lui, ông đành nhịn đau móc tiền riêng, ra đầu hẻm mua về một vại canh lòng dê, thêm nửa cân bánh màn thầu thịt dê. Yến Hoài ngửi thấy mùi thơm, lập tức đổi sắc mặt.
Yến phụ: Không ổn, bị lừa rồi…
Yến Hoài há miệng, ý tứ rõ ràng:
“‘A’—, mau đút ta đi.”