Vợ chồng son trò chuyện xong xuôi, tình cảm càng thêm gắn bó, ôm nhau ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Trong khi đó, ở Tây sương phòng thì lại là một bầu không khí hoàn toàn khác.

Giữa đêm khuya yên tĩnh, đột nhiên vang lên những tiếng làu bàu nho nhỏ. Yến Hoài lập tức cảnh giác, bật đèn, hâm sữa, kiểm tra tã.

Phát hiện lão nhị bên dưới vẫn khô ráo, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngáp vừa chậm rãi bế lão đại lên định cho đi “giải quyết”, ai ngờ vừa mới nhấc tới eo thì bên hông đột nhiên ấm lên.

Yến Hoài: ……

Hắn cúi đầu nhìn, ánh đèn tù mù hắt xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của lão đại, chỉ thấy cái miệng bé xíu khẽ mấp máy, đôi mắt đen nhánh không hề có ánh sáng, trừng mắt nhìn hắn đầy nghiêm nghị.

Yến Hoài buồn bực lẩm bẩm, thay đồ mới cho lão đại xong, quay sang bế lão nhị—kết quả bị lão nhị “dội nguyên thùng nước”. Hắn không còn sức để giận nữa, lặng lẽ lau sạch sẽ, thay tã mới, sau đó mở cửa phòng quăng thẳng bộ đồ dơ đi thật xa.

Vừa oán khí mắng một câu “Đồ tồi”, chưa kịp hạ hỏa thì trong phòng vang lên một tràng khóc lanh lảnh.

Yến Hoài: ?!!

Phản xạ đầu tiên là lấy khăn tay nhét miệng lão nhị, rồi lại hoảng hốt rút ra, vội vã bế bé con lên đi lòng vòng dỗ dành, miệng không ngừng năn nỉ:

“Bảo bối à, ngươi là bảo bối, là tiểu tiên đồng, ta mới là đồ tồi, ta sai rồi, được chưa…”

Không may lão đại nghe tiếng cũng bắt đầu phụ họa khóc rầm rĩ, Yến Hoài mặt mày cứng đờ, đành vớt luôn lão đại lên, hai tay bế hai đứa vừa đi vừa dỗ, lòng run như cầy sấy.

Tối qua Ninh Vinh khom lưng cúi đầu, khép nép lấy lòng hắn ra sao thì giờ phút này, Yến Hoài cũng cam tâm tình nguyện “trả lại” hai đứa cháu trai y như vậy.

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tiểu tể tử báo thù, không chờ tới sáng mai.

Sữa dê hâm nóng xong, Yến Hoài dỗ hai nhóc uống hết rồi ôm ngủ tiếp. Hắn mệt đến gục luôn trên giường, ngủ say như chết tới tận sáng hôm sau mới tỉnh.

Hai nhóc con đã được bà ngoại ôm về phòng từ sớm, đồ bẩn đêm qua hắn thay cũng đã được mẹ giặt sạch. Cha hắn thì dậy sớm đi mua thịt dê, bánh màn thầu và cả nước đậu xanh về cho con trai bồi bổ.

Yến Hoài ngồi ăn ngon lành, dửng dưng mặc kệ ánh mắt đầy mong đợi của song thân.

Đối với 30 lượng bạc trong tay hắn, vợ chồng già đỏ cả mắt. Yến lão nương bắt đầu tung chiêu tình cảm, kể lể nuôi lớn hắn cực khổ ra sao, khốn đốn nhường nào—nhưng Yến Hoài mắt điếc tai ngơ, không động đậy một cọng lông.

Yến lão nương thất bại rút lui, Yến phụ không cam lòng, tiếp tục gõ cửa lương tâm con trai:
“Thằng nhãi ranh kia, cơm rượu thì ăn cho no say, mà không cho cha mẹ uống một hớp canh thịt à?”

Yến Hoài uống ngụm cuối cùng nước đậu xanh, ợ một cái khoan khoái rồi liếc mắt nhìn cha:
“Một con dê cái mười lượng bạc hở cha?”

Yến phụ ánh mắt láo liên: “Thì... trong kinh thành vật giá cao, cũng... cũng không sai biệt lắm đi…”

Yến Hoài: “Ha hả.”

Xong hắn vươn vai một cái, ra cửa đi dạo, để lại cha già đứng dậm chân tức tối sau lưng, mắng theo:
“Thằng ranh này, ngay cả với người nhà mà cũng keo đến mức ấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play